Chương 66

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 66

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Hai người nhàn rỗi quyết định vứt bỏ công việc, vứt bỏ tất cả hỗn loạn, chuẩn bị du ngoạn một trận vui vẻ, bù đắp cho hai chuyến đi trước đó đều kết thúc với tiếc nuối.
Cả hai cuối cùng đã xác định địa điểm muốn đến là Pháp, thủ đô lãng mạn.
Nơi này không hổ là thánh địa lãng mạn, khắp nơi tràn ngập hơi thở nghệ thuật, Paris mùa thu càng đẹp đến tận cùng, lá phong đỏ rực, lớn lộ bạch quả, bãi cỏ rộng lớn của công viên, lá rụng rực rỡ làm nổi bật thành phố mê người này càng thêm có cảm giác bầu không khí Romantic.
Trên lớn lộ champs-élysées , Tô Mặc Huy dùng xe đạp chậm rãi chở Tô Mông thưởng thức cảnh sắc ven đường.
Tô Mông ngồi ở ghế sau ôm lấy eo gầy gò của người đàn ông, mặt tựa vào bờ lưng rắn chắc, mặc một bộ váy liền tươi mát ngồi nghiêng một bên, hai chân đan xen vui vẻ lắc qua lắc lại, cũng may Tô Mông cân nặng nhẹ, Tô Mặc Huy có thể ổn định tay nắm xe.
Tô Mặc Huy bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Em nha!”
Tô Mông cười tinh quái, “Như vậy ngồi xe đạp mới có ý nghĩa nha.”
Tô Mặc Huy nghe vậy đột nhiên nổi lên suy nghĩ, cố ý đem xe đạp đạp xiêu vẹo tám phía, cô gái phía sau liền không còn nhàn nhã, chỉ lo gắt gao ôm eo anh, để cho mình không cần ngã xuống.
Hai người đánh nhau ầm ĩ một hồi lâu, mới đình chiến.
Tô Mông cách áo sơ mi cắn một cái trên cơ lưng căng thẳng của người đàn ông, “Cho chừa”
Cô gái không dùng nhiều lực, Tô Mặc Huy vẫn là theo bản năng thẳng lưng, cười nói, “Tôi đây còn không phải là thỏa mãn yêu cầu của em sao?”
Tô Mông hừ nhẹ một tiếng, quả nhiên đàn ông đến chết vẫn giống trẻ con , đàn ông hơn ba mươi tuổi cùng đứa trẻ ba tuổi không có khác nhau,ấu trĩ giống nhau,cái gì cũng giống nhau.
Đã như vậy, hành động bị hạn chế của cô, ngoài miệng chính là không tha cho người khác, một bộ dạng tùy hứng, “Tô Mặc Huy, mau nói! Tôi là người phụ nữ thứ mấy ngồi ở ghế sau xe đạp của thầy? ”
Tô Mặc Huy thản nhiên, “Em là người thứ hai”
Tô Mông bắt được thóp của anh, “Được, tôidĩ nhiên không phải là người đầu tiên, nói đi, người đầu tiên là ai? Có phải là chị Lâm Viện hay không?
Vậy thì đừng trách cô mượn đề tài phát huy!
Nhắc tới Lâm Viện, Tô Mặc Huy lại có chút hoảng hốt, hai người vốn thân thiết lại đi xa nhất.
Nhưng anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, trả lời câu hỏi của cô gái: “Là chị tôi, trước kia khi đi học chị tôi luôn cất xe trong nhà không đi , để tôi đạp xe chở cô ấy.”
Tuổi trẻ như vậy, thực sự hoài niệm!
Tô Mông nhất thờiliền tha thứ cho thầy.”
Tô Mặc Huy không nhịn được cười ra tiếng, giọng nói gợi cảm mê người, giống như đàn cello,thật dễ nghe.
Đối với nhận thức và định vị rõ ràng của cô về thân phận của mình, anh rất vui vẻ.
Tô Mông đột nhiên than thở, “Nếu chúng ta là bạn cùng trang lứa thanh mai trúc mã thì tốt rồi, như vậy chúng ta sẽ không bỏ qua thời gian quan trọng nhất của nhau.”
“Chúng ta có thể cùng nhau đi học, tan học, cùng nhau làm bài tập về nhà, chơi trò chơi, đồng hành cùng nhau phát triển.”
“Đến lớn học, chúng ta có thể bắt đầu yêu đương, ở bên ngoài thuê một căn nhà nhỏ ấm áp, tạo thành nhà nhỏ của chúng ta, cùng nhau kinh doanh, cùng nhau dốc sức…”
“Cuộc sống như vậy ngẫm lại cũng rất khiến người ta khao khát!”
Tô Mặc Huy theo miêu tả của cô cũng đắm chìm trong suy nghĩ tốt đẹp của cô, nếu như bọn họ có thể sớm biết rồi yêu nhau, quả thật là một chuyện may mắn, vậy bọn họ có thể có được càng nhiều hồi ức tốt đẹp, chứng kiến những niềm vui,nỗi buồn,tức giận của nhau.
Kiên định chủ nghĩa duy vật, lần đầu tiên đồng ý với giả thiết không thực tế này, “Đúng vậy, nhưng bây giờ cũng không tệ, em tin rằng tất cả đều là sự sắp xếp tốt nhất.”
Hai người gặp nhau trong thời gian ngây ngô, yêu nhau ở giai đoạn trưởng thành nhất, không có cãi vã và tranh đấu vô nghĩa, không có hiểu lầm không ngừng tranh luận, chỉ có sự hiểu biết lẫn nhau và bao dung, đoạn tình yêu này ngược lại càng đi lâu dài mà kiên định.
Nếu như là khi còn trẻ điên yêu nhau, có lẽ rất khó làm được ở bên nhau cả đời.
Gió nhẹ thổi lên, lá cây nhẹ nhàng rơi xuống, xe đạp nghiền qua lá cây, xào xạc rung động.
Ánh mặt trời xuyên qua những tán lá phong, trên mặt đất chiếu xuống ánh sáng loang lổ, hai người vừa nói vừa cười đi qua mỗi một con đường, giống như muốn cứ như vậy đi hết cuộc đời.

Bình luận (0)

Để lại bình luận