Chương 663

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 663

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Liên Thắng đột nhiên cảm thấy cổ họng giống như bị một bàn tay bóp chặt, chặt đến cuống họng khàn khàn.
Âm thanh náo nhiệt không ngừng từ chỗ lớn sảnh truyền đến, hai người ở ban công đứng cách xa nhau lại chỉ trầm mặc.
Liên Thắng chửi mình phạm tiện, ánh mắt lại không khống chế được, thỉnh thoảng lại dõi theo cô.
Nhìn phần cần cổ thon dài của cô, nhìn mái tóc dài xõa ra sau lưng của cô, cũng nhìn một bên lỗ tai mượt mà tinh xảo lộ ra ngoài của cô.
Ban công tràn ngập bầu không khí mơ màng, nơi này không quá sáng, lại nổi bật lên ánh mắt vừa đen vừa sáng của người đàn ông, trong đó tràn ngập tĩnh mịch.
Lâu đến mức Lâm Chi Nam cảm thấy ánh mắt kia quấy rầy đến mình, giống như sói ẩn núp trong bụi cỏ, cô đành quay người rời đi.
Sau đó vừa mới bước ra khỏi ban công. “Cẩn thận…”
Lâm Chi Nam ngoái đầu nhìn lại, nhân viên phục vụ bưng rượu chỉ cách cô vài mét, rượu trên khay vẫn còn mấy ly đang hướng về phía cô đổ xuống.
Đầu óc Lâm Chi Nam choáng váng, không kịp né tránh, đột nhiên bên cạnh không biết từ đâu có một bàn tay vươn ra ôm lấy cô, theo đó là tiếng ly rượu rơi xuống đất, một lực đạo để lên bờ vai Lâm Chi Nam, cách tầng váy mỏng, ấm áp từ bàn tay không ngừng truyền đến.
Cô ngẩng đầu một cái, chạm vào ánh mắt của Giang Đình.
Bên cạnh còn có Mạnh Diệc Hào và Diêu Phong đi cùng, rõ ràng là vừa đến đây.
“Đang suy nghĩ gì thế, ngay cả đi đường cũng không chú ý.” Giang Đình cau mày.
“Không có gì.” Cô vội vàng nhìn thoáng qua anh ta, rõ ràng không muốn nói tiếp.
“Không có gì lại đâm về phía nhân viên phục vụ?”
Trong giọng nói của anh ta vô thức mang theo mấy phần quan tâm và nghiêm khắc như trước, cô giống như không cãi lại anh ta, vội vàng oán trách liếc anh ta một cái.
Ý tứ đó chính là… Ai cần anh lo.
Giang Đình nhìn mấy giây, khóe miệng theo đó cong cong, bàn tay để lên vai cô kia, theo cô run lên mấy cái biểu thị động tác ghét bỏ, khẽ buông xuống.
Nhưng ánh mắt Giang Đình vẫn dõi theo cô, nhìn cô lẳng lặng dời bên cạnh hai bước, phủi váy tượng trưng.
Cô rất ít khi mặc như thế này, nét ngây ngô dần dần rút lui, từ phần cổ hướng xuống đều đường cong xấu hổ, giống như đóa hoa lặng lẽ nở rộ.
Nhìn thoáng qua một cái, Giang Đình không biết là loại tâm trạng gì, giống như một thợ chăm sóc cây cảnh lại bị đánh cắp gốc hoa hồng mà mình yêu thích nhất.
“Lâm muội muội, sao chỉ một mình em ở chỗ này?” Diêu Phong ở bên cạnh hỏi. “Hoài Tử đâu?”
“Ở bên kia.” Lâm Chi Nam tùy ý chỉ một phương hướng.
Ở chỗ này mình giữ nguyên cách gọi Lâm muội muội vì nghĩ Diêu Phong đang gọi Lâm Chi Nam theo cách gọi trong Hồng Lâu Mộng.

Bình luận (0)

Để lại bình luận