Chương 67

Nhưng khi đi vào rồi, thì nó lại đứng yên, làm Kiều Đình ngứa ngáy khó chịu, hỏi Bá Vân: “Anh…Không di chuyển sao?”
“Anh không nói là làm.” Bá Vân cười nhẹ: “Anh chỉ đi vào giúp em tập trung tốt hơn.”
Làm gì có phương pháp giúp tập trung như vậy chứ!
Kiều Đình không tự chủ kẹp chặt đùi, siết chặt côn ŧᏂịŧ anh, hơi nhổm lên.
“Tập trung học bài, không được lộn xộn.”
Lòng bàn tay to đập vào cái mông mềm mại trắng nõn, Kiều Đình bị đau phải la lên, hoa huyệt lại càng ngứa.
Cô không thể tập trung học bài được.
“Bá Vân.” Cô quay đầu đáng thương, nhưng thấy Bá Vân nhắm mắt lại, như đã ngủ.
Không thể nào…
Cô cạn lời.
Người ngủ, nhưng cây gậy vẫn đứng cao như cây cột sắt, lấp đầy hoa huyệt của cô, dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng chảy, cây gậy và hoa huyệt đều bị ướt, lúc nào cũng có thể làm.
“Ưm…” Rốt cuộc cô chịu đựng không được, tay giữ cạnh bàn, đong đưa cái mông, tự làm mình vui sướиɠ.
Côn ŧᏂịŧ theo sự đong đưa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ các tầng thịt, nụ hoa nhỏ nhô ra dưới áo ngực ma sát với mặt bàn, thoải mái đến nỗi cô không thể không rêи ɾỉ, nhưng cô vẫn thấy thế là không đủ, cô muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa…
Cô cong đầu gối lên quỳ, lên xuống trong không gian nhỏ bé của mép bàn và đầu giường.
“A…Ưm…”
Không gian nhỏ, và khoảng cách cô lên xuống cũng bị giới hạn, nhưng nó vẫn mang lại cho cô kɧoáı ©ảʍ nhất định.
“Kiều Đình.”
Đột nhiên, phía sau có giọng trầm như tiếng chuông cảnh báo, Kiều Đình giật mình, dừng lại động tác.
“Không phải nói em ngoan ngoãn học bài sao?”
“Anh như vậy…Anh làm như vậy với em, làm sao em có thể học được?”
Kiều Đình cắn môi, mặt đỏ bừng, tủi thân oán giận.
“Không thể tập trung học bài?”
“Không thể.”
“Vậy muốn cái gì?”
“Muốn…” Kiều Đình cắn môi, thẹn thùng nói “Muốn…Muốn Bá Vân…”
“Muốn anh cái gì?”
Tay Bá Vân cố định cổ cô, năm ngón tay ma sát vào da, có chút thô lỗ cạy mở đôi môi mềm.
“Làm, làm người ta…” Kiều Đình nói xong, rụt rè che mặt lại.
“Làm xong là tập trung học bài đúng không?” Ngón tay Bá Vân đưa vào trong miệng Kiều Đình, nhẹ nhàng chọc ghẹo lưỡi mềm.
“Nhưng, có thể…” Tay Kiều Đình nắm lấy tay anh nhẹ liếʍ: “Đừng quá nhiều…”
Quá nhiều thì rất mệt, mệt sẽ muốn ngủ, mà ngủ thì không học bài được.
Bá Vân sử dụng điều khiển để nâng đầu giường ngồi thẳng kéo Kiều Đình vào trong lòng.
Anh vùi mặt vào cổ Kiều Đình, hít một hơi mùi hương của cô thật sâu, cởi một nút áo, đưa tay vào và chơi đùa hai chú thỏ con mềm mại.
“Đã cứng như vậy rồi.” Ngón tay Bá Vân nhéo nhũ hoa đã cứng như đá.
Kiều Đình thở hổn hển, khẽ giơ hai tay lên cao và ôm đầu Bá Vân nghiêng về phía sau, ngực càng ưỡn cao, hai chú thỏ con cao hơn và nụ hoa như muốn xuyên qua lớp áo.
Mông vẫn đong đưa qua lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ côn ŧᏂịŧ anh.
Bá Vân bị những động tác quyến rũ của cô làm nóng người, nhưng anh đủ trưởng thành nên có thể chịu đựng được, phải chờ Kiều Đình chủ động rồi mới ra tay.
“Kiều Đình, em như vậy không được.” Bá Vân cúi đầu cắn cổ cô, “Bây giờ dâʍ đãиɠ như vậy, về sau phải làm sao bây giờ?”
“Là do anh…” Hơi thở nóng hổi của Bá Vân thổi vào da thịt cô, như âu yếm, hoa huyệt kẹp thêm chặt: “Còn không phải do anh… Làm người ta như vậy…”
Ban đầu cô là một cô gái đơn giản, đối với chuyện tìиɧ ɖu͙© không biết gì cả.
Chính anh đã đưa cô vào thế giới này.
Như vậy cô dễ dàng muốn côn ŧᏂịŧ anh, không phải do anh làm sao?

Bình luận

Để lại bình luận