Chương 67

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 67

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Diệp Chi lắc đầu, chột dạ nói: “Không, không có.”

Nhan Niệm rũ mắt xuống, có hơi mệt mỏi nhưng lại không phát hiện ra có gì kỳ lạ, cô hăng hái nói: “Mấy hôm nay thật sự đã làm phiền cậu, hai ngày nay mình sẽ đến công ty báo danh, chờ cuối tuần được nghỉ sẽ đi tìm phòng.”

Diệp Chi muốn mở miệng giữ cô ấy ở lại, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, cô lại nuốt lời sắp nói xuống.

Buổi tối, ba người ở phòng khách cùng nhau trò chuyện, Nhan Niệm chia sẻ kinh nghiệm làm việc ở trong nước và những gì mà cô muốn làm. Nghe cô nói vui vẻ như vậy làm Diệp Chi cũng bắt đầu khao khát những điều đó.

Cô cũng muốn được làm những gì mình thích.

Nhan Niệm đang tập trung lướt xem thông tin thuê nhà trên máy tính bảng, bỗng nhiên cô nảy ra một ý tưởng: “Chi Chi, sao mình không mua một căn nhà nhỉ. Dù sao thì mình cũng quyết định sẽ sống ở trong nước luôn. Mình muốn ổn định cuộc sống và muốn có một ngôi nhà của riêng mình.”

Diệp Chi từ trên sô pha đứng dậy: “Được nha, vậy thì cậu phải lựa chọn thật cẩn thận.”

Diệp Nam Phong bưng dĩa trái cây đi tới, ngồi xuống bên cạnh Diệp Chi: “Nếu vậy thì em cần thận trọng hơn khi thuê nhà. Em có thể ở lại đây thêm hai ngày, Chi Chi ở bên cạnh em sẽ vui hơn.”

Nhan Niệm trước kia vẫn luôn có cảm giác Diệp Nam Phong không chào đón cô lắm, bây giờ lại nghe anh nói như vậy, hơn nữa vẻ mặt của anh so với lần đầu gặp mặt đã tốt hơn nhiều, nhưng trong lòng cô vẫn có chút nghi ngờ.

Cô do dự nói: “Anh thật sự cho rằng em có thể ở lại thêm hai ngày nữa à?”

“Tất nhiên, mọi người sẽ rất vui nếu em ở lại thêm hai ngày. Đừng lo lắng việc tìm nhà, chờ đến khi công việc của em hoàn toàn ổn định đã rồi tính sau.”

Sắc mặt Diệp Chi thay đổi.

Tối hôm qua hình như anh trai chưa đã thèm.

Nhan Niệm như có điều suy nghĩ: “Anh Nam Phong nói đúng, em chỉ sợ sẽ làm phiền đến hai người thôi.”

“Không đâu, thân thể Chi Chi mới vừa bình phục, hiện tại là lúc em ấy cần có người bên cạnh.” Diệp Nam Phong thuận tay xoa chân cho em gái: “Hiện tại em có thể đi lại được nhưng thỉnh thoảng vẫn đứng không vững, anh hai phải giúp em mát xa thông mạch máu mỗi ngày.”

Diệp Chi nắm lấy tay Diệp Nam Phong: “Không, không cần đâu, chuyện này để sau rồi nói.”

“Lát nữa em và Nhan Niệm cùng nhau về phòng, anh không thể theo em vào được.”

Anh cười nói, thoạt nhìn tâm tình không tệ, cái tay kia đã sờ đến bắp chân cô, Nhan Niệm đang ngồi bên cạnh, cô ấy chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy động tác của hai người.

Diệp Chi căng thẳng, chỉ có thể giả vờ xem TV, thỉnh thoảng nhìn trộm sang Nhan Niệm.

“Chi Chi, anh dùng lực thế này được chưa?”

Tay Diệp Nam Phong xoa bóp từ nhẹ đến mạnh, cảm giác tê dại dần dần tăng lên, quá trình quen thuộc này làm Diệp Chi cảm thấy bất an.

Cô khẽ cắn môi: “Dạ, được rồi.”

Lúc thì anh đặt tay lên bắp chân cô, lúc lại đặt lên mắt cá chân, anh vừa nắm lấy nơi đó, chân Diệp Chi liền run run, một cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ từ phần thân dưới dâng lên. Mắt cá chân vẫn luôn là vùng mẫn cảm của cô, Diệp Nam Phong cũng biết điều này, nên anh cứ tập trung vào đó mà kích thích.

Diệp Chi đẩy người anh trai: “Anh hai, chỗ đó xoa đủ rồi, có hơi đau.”

Diệp Nam Phong ấn mạnh hơn: “Đau là được rồi, anh hai đã nói với em rất nhiều lần là như vậy thì chân mới nhanh hồi phục được.”

Anh dùng ngón trỏ xoa nhẹ lòng bàn chân Diệp Chi, hai chân bị kích thích đến cuộn tròn lại, cô ấm ức nhìn anh trai mình.

Diệp Nam Phong kéo chân cô: “Em xem em cứ mãi không nghe lời thế này, về sau chân không thể hoàn toàn bình phục thì em lại trách anh hai. Nhan Niệm, em giúp anh nói cho em ấy hiểu.”

Nhan Niệm ngẩng đầu liếc mắt một cái: “Đúng vậy, Chi Chi, cậu nghe lời anh trai của cậu nói, anh ấy là bác sĩ, sẽ không hại cậu.”

Diệp Chi khóc không ra nước mắt.

Anh trai ruột này không phải đã hại cô rồi sao?

Diệp Nam Phong không chút kiêng dè nhìn chân Diệp Chi, ánh mắt kia cực kỳ thâm thúy, giống như phun ra một sợi dây, mang theo độ ấm của đầu lưỡi, ở trên chân cô liếm láp liên tục.

Bình luận (0)

Để lại bình luận