Chương 67

“Ưm… Vâng… Chủ nhân…” Trì Tố Tố nheo mắt cố chịu cơn đau trên ngực.
“Ngoan, hôm nay phu quân sẽ cẩn thận, nếu không chịu được có thể kêu lên, ta sẽ ngừng lại.” Tiêu Vu Uyên sờ bụng nàng. Hắn lấy một cái roi hung hăng đánh lên cơ thể nàng.
“A…” Trì Tố Tố đau đến chảy nước mắt, ngực nặng trĩu rủ xuống, mông bị đánh đến đau rát, sau cùng lại biến thành ngứa ngáy khát vọng bị đánh…
Roi đánh không ngừng lên mông nàng, khiến nàng đau đến mức không ngừng giãy giụa, quả bóng dưới chân bị đá văng, cả người nàng treo lơ lửng trên không trung.
Tiêu Vu Uyên vuốt ve bờ mông đầy vết roi của nàng, “Đau không?”
Trì Tố Tố lắc mông nức nở, “Ư ư… Đau…”
“Đau là được rồi, đồ đê tiện.” Lại một roi nữa đánh lên mông, “Lúc chủ nhân đánh nàng thì nàng không được trốn, biết chưa?”
“Ư ư… Biết… Ưm…” Trì Tố Tố khóc, trên mông không còn cảm thấy gì nữa vì đau.
Lại thêm ba roi nữa đánh lên mông, mông nàng sưng đỏ lên còn mang theo tơ máu.
Tiêu Vu Uyên vứt roi đi, hắn lấy một cái câu từ trên giá xuống, trên đỉnh móc có một quả cầu, hắn lấy cái móc cắm vào tiểu huyệt nàng, dây thừng của móc thì vòng qua cổ nàng.
Tiêu Vu Uyên lấy hai cái kẹp nhũ tới kẹp lên hai quả anh đào, nhấn công tắc bật nguồn điện.
“A…” Trì Tố Tố không ngừng giãy giụa, móc vùi thật sâu vào tiểu huyệt rồi lại bị kéo ra không ngừng.
“Ư ư… Chủ nhân… A…” Khuôn mặt nàng ửng hồng, ngực bị kẹp nên chảy ra rất nhiều sữa.
Tiêu Vu Uyên ngắt điện, hắn lấy ra hai quả cân trên ở trên kẹp nhũ, đầu ngực bị kéo xuống.
“Ưm… Chủ nhân…” Trì Tố Tố cau mày cắn môi. Từ cổ xuống phía dưới sẽ có móc câu kéo ra kéo vào, không ngừng tra tấn nàng, làm nàng đạt đến cao trào.
Trì Tố Tố thở hổn hển nằm trên giường nghỉ ngơi. Tiêu Vu Uyên ngồi bên cạnh nàng cúi đầu ngậm lấy quả anh đào rồi hút lên từng ngụm từng ngụm…
“A… A… Chủ nhân… Nhẹ chút… Nhẹ chút…” Trì Tố Tố ôm đầu hắn xin tha.
Tiêu Vu Uyên hung hăng cắn một cái lên ngực nàng “Dâʍ đãиɠ, rõ ràng vô cùng sướиɠ nhưng ở trước mặt chủ nhân lại dám nói dối.” Hắn xoa nắn âm đế dưới thân nàng.
“Ư ư… Chủ nhân… Ưm…” Trì Tố Tố không nhịn được kẹp chân lại, lại bị nam nhân cường thế mở ra, côn ŧᏂịŧ hung hăng xỏ xuyên qua tiểu huyệt.
Túi ngọc đánh mạnh lên tiểu huyệt khiến nơi đó đỏ lên, Tiêu Vu Uyên hung hăng chơi hỏng nàng.
“Tiện nhân, cɧó ©áϊ lẳиɠ ɭơ, thịt chậu… Chơi chết nàng… Chơi chết nàng…”
“Ư ư… Ta là đồ lẳиɠ ɭơ… Chơi chết ta… Ư ư… Chủ nhân… Nhẹ chút… Nhẹ chút…”
Trì Tố Tố khóc lóc xin tha, cuối cùng nàng bị hắn chơi đến hôn mê, khóe mắt nàng đỏ lên. Lúc ngất rồi tiểu huyệt vẫn còn mυ”ŧ chặt lấy hắn.
Tiêu Vu Uyên rút côn ŧᏂịŧ ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên người nàng, theo đó một dòng nướ© ŧıểυ cũng bắn ra ngoài.
Tiêu Vu Uyên thở hổn hển, nữ nhân trên giường cơ thể đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa, còn có nướ© ŧıểυ hơi vàng, thối nát cực kỳ.
Vẫn luôn muốn làm nhưng không dám làm, hôm nay làm, Tiêu Vu Uyên rất hưng phấn, hắn lật người nàng lại hung hăng chơi từ phía sau.
_______________
Trì Tố Tố ngồi trong một cái l*иg sắt nhỏ, nàng chỉ có thể hơi cong cơ thể lại, ngực nàng căng trướng khó chịu.
Hai ngày nay Tiêu Vu Uyên không chạm vào nàng, ban ngày sẽ cho nàng vào l*иg sắt, buổi tối sẽ thả nàng ra để nàng ngủ với hắn. Một tuần đã hết 5 ngày, còn 2 ngày cuối cùng.
Roi đánh lên l*иg sắt, đuôi roi lướt qua nàng, trên cơ thể tràn đầy vết roi của nàng lại nhiều thêm một vết.
Tiêu Vu Uyên thô bạo lôi Trì Tố Tố ra khỏi l*иg sắt, “Quỳ xuống.” Bàn tay hắn xoa nắn bầu ngực nàng.
“Ưm… Vâng, chủ nhân…” Nàng bị nam nhân đưa vào một cái l*иg sắt khác, thân thể bị chia làm hai nửa để giam cầm. Mông hướng ra ngoài vểnh lên, ngực bị hai cái kẹp sắt kẹp lại.
Tiêu Vu Uyên mang máy hút ngực cho nàng, hắn vuốt ve mông nàng rồi cúi đầu cắи ʍút̼.
Bên trên bị hút, phía dưới cũng bị hút, Trì Tố Tố nhanh chóng không chịu nổi tiết ra. Một dòng nước trong trẻo phun đầy trên mặt đất, đầu nàng trống rỗng, cơ thể run rẩy, không ngừng thở hổn hển.

Bình luận

Để lại bình luận