Chương 67

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 67

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Đêm Hoang Dại Bên Bờ Biển

Không lâu sau, hắn lại dùng cách cũ, đưa Tuế Hòa vừa mới khó khăn lắm mới leo xuống được lại một lần nữa leo lên đỉnh núi khoái lạc.

Cừ Chiêu vừa thúc mạnh vào vừa hỏi: “Làm ở đây thoải mái hơn hay ở nhà làm thoải mái hơn?”

Tuế Hòa ôm chặt lấy Cừ Chiêu, hai chân đặt trên bả vai hắn. Đôi chân thon thả trắng nõn theo mỗi nhịp cử động lại đập nhẹ vào xương bả vai rắn chắc của hắn. Cô thích tần suất làm tình của Cừ Chiêu vào lúc này, dĩ nhiên sẽ nói ra câu trả lời ngọt ngào như mật rót vào tai.

“Chủ yếu là do anh.”

Ngoan muốn chết đi được.

Cừ Chiêu cười khẽ, eo dùng thêm sức lực, đầu nấm cực đại phá vỡ lớp thịt non mềm mại chặt khít, thúc sâu vào điểm G hơi lệch về phía đỉnh của hoa huyt. Nghe cô khẽ thốt lên tiếng rên rỉ mê người, hắn cúi người hôn lên xương quai xanh thanh mảnh của cô, nói: “Nói thêm vài câu nữa nào, anh thích nghe.”

Tuế Hòa lại không nói nữa.

Chậc, vừa mới khen xong, thật biết giữ thể diện mà.

“Không đáng yêu chút nào.” Cừ Chiêu hận đến ngứa cả răng, hắn gặm mạnh một cái xuống xương quai xanh của cô. Làn da trắng nõn nhanh chóng hiện lên dấu răng đỏ ửng. Tuế Hòa bị đau kêu lên một tiếng, hắn đạt được mục đích, đột nhiên đẩy nhanh tốc độ!

“A a! Chậm một chút!”

Côn tht giống như thân cây cổ thụ thô ráp, còn mật huyt lại tựa như bùn đất ẩm ướt. Rễ cây đại thụ đâm ngang đâm dọc vào sâu bên trong, chiếm đoạt lấy hoa tâm mềm mại. Không động thì thôi, nhưng hễ vừa động liền kéo theo cả một trận gió lốc cuồng bạo.

Sau tai Cừ Chiêu ướt đẫm mồ hôi, nhỏ giọt xuống bầu ngực căng tròn của cô. Đáy mắt hắn hiện đầy những tơ máu đỏ ngầu, vừa kiêu ngạo lại vừa cuồng nhiệt, “Em cầu xin anh đi.”

“Ách a! Cầu anh, cầu anh…”

Cừ Chiêu cười xấu xa: “Cầu xin không có tác dụng đâu.”

Tuế Hòa khóc nức nở, bực bội gọi tên hắn: “Cừ Chiêu!”

“Gọi anh thêm lần nữa, anh lại càng dùng sức mạnh hơn đấy.”

Tuế Hòa không dám gọi tiếp nữa.

Nhưng Cừ Chiêu lại có cách khiến cô phải gọi.

Quả nhiên, nửa sau của cuộc chiến ái ân, Tuế Hòa đã gọi tên hắn đến khản cả giọng.

Ở trên giường, cô luôn dễ bị hắn bắt nạt.

Mà Cừ Chiêu, hắn lại thích nhất cái vẻ ngoài thì mạnh miệng nhưng cơ thể lại mềm nhũn ra của Tuế Hòa.

Sáng hôm sau, ánh mặt trời rực rỡ tựa như đóa hồng vừa bung nở.

Tuế Hòa vừa cố gắng che đi dấu hôn trên cổ vừa oán giận: “Thời tiết nóng thế này, lần sau anh đừng để lại dấu nào nữa.”

Cừ Chiêu sửng sốt, hỏi ngược lại cô: “Không để lại dấu thì làm sao em thoải mái được chứ?”

Trong gương, mặt Tuế Hòa đỏ bừng lên. Cô muốn vớ lấy thứ gì đó ném về phía hắn, nhưng trong tầm tay lại chẳng có cái gối nào. Cô bỗng tức giận, không thèm để ý đến hắn nữa.

Cừ Chiêu buồn cười, ôm một chiếc gối đưa cho cô, “Cho em này.”

Tuế Hòa vẫn không thèm nhìn hắn, nhưng tay lại thành thật nhận lấy chiếc gối.

Cừ Chiêu rất tinh ý quay về chỗ cũ. Vừa mới đứng yên vị trí, một chiếc gối đã bay thẳng đến người hắn…

Hắn bắt được chiếc gối, lại còn kêu lên một tiếng đầy khoa trương: “Auuu.”

Tuế Hòa biết rõ lực tay của mình yếu đến mức nào, nhưng vẫn không nhịn được phải nhìn sang. Thấy Cừ Chiêu đang giả bộ, cô trực tiếp nhảy bổ đến trước mặt hắn, véo mạnh vào má hắn, “Anh chỉ biết trêu em thôi!”

Cừ Chiêu cười làm mặt quỷ, không phải vẻ khôn khéo thường ngày mà là nét dịu dàng hiếm thấy. Hắn một tay giữ chặt hai cổ tay Tuế Hòa, không hề phản bác. Sau một giây im lặng nhìn nhau đắm đuối, hắn đột nhiên cúi đầu mổ nhẹ lên môi cô một cái.

Nụ hôn nhẹ nhàng tựa như chuồn chuồn khẽ lướt trên mặt nước.

Cơn bực bội trong lòng Tuế Hòa tan biến đi đâu mất.

“Lần này tha cho anh đó.”

Cô quay trở lại trước bàn trang điểm. Cừ Chiêu ở phía sau đeo đồng hồ vào tay, đưa lưng về phía cô nói: “Lát nữa chúng ta đi ăn cơm lam ở cuối phố nhé.”

Một câu nói vô cùng bình thường.

Tuế Hòa đang kẻ mắt, đột nhiên mỉm cười.

Cảm giác không cần mang mặt nạ khi ở bên nhau thật tuyệt vời.

Cùng Cừ Chiêu nán lại Hải Thành mấy ngày nay, điều để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho Tuế Hòa chính là ngày nhà họ Trương hàng xóm tổ chức đám cưới, bọn họ cũng đến chung vui góp mặt trong bầu không khí náo nhiệt ấy.

Tiệc cưới được tổ chức tại khách sạn lớn nhất ở Hải Thành. Tuế Hòa và Cừ Chiêu đưa tiền mừng xong liền chọn một vị trí khuất trong góc ngồi xuống, chờ bữa tiệc bắt đầu để được nhìn mặt cô dâu.

Xung quanh toàn là những gương mặt xa lạ, Tuế Hòa ngồi sát lại gần Cừ Chiêu, có chút căng thẳng.

Kỳ thực Cừ Chiêu đã sớm nhìn ra, Tuế Hòa luôn giữ một khoảng cách an toàn đến lạ lùng với người lạ… Tôi có thể cười với anh/cô, nhưng anh/cô đừng đứng quá gần tôi, và càng đừng chạm vào tôi. Giống như chứng sợ giao tiếp xã hội, nhưng lại không hoàn toàn phải vậy. Bởi vì khả năng xã giao của Tuế Hòa rất tốt, cô chỉ đơn giản là không thích đứng gần đám đông, nhất là với người lạ mà thôi.

Chẳng lẽ là do lần trước bị theo dõi đã để lại bóng ma tâm lý? Nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng…

Cho dù Cừ Chiêu biết tình hình đại khái, nhưng người khác lại không hề biết.

Một bàn tiệc có mười chỗ ngồi, ngoài Tuế Hòa và Cừ Chiêu ra, còn có một đứa bé, một người già, sáu người còn lại đều là những người đàn ông, phụ nữ tầm tuổi trung niên đang trò chuyện rôm rả với nhau.

Có mấy người đưa mắt nhìn nhau vài lần, cuối cùng không nhịn được chủ động mở miệng bắt chuyện.

“Ai ui, hai cô cậu từ đâu đến đây thế?”

Giọng nói đậm chất địa phương Hải Thành, Tuế Hòa nghe không hiểu. Nhưng thật ra Cừ Chiêu có thể hiểu được sơ sơ câu hỏi, hắn vẫn ôm chặt lấy Tuế Hòa, đáp: “Chúng tôi từ thành phố B tới.”

Hắn vừa đáp lời, mọi người xung quanh như pháo hoa được châm ngòi, cuộc thảo luận lập tức nổ ra, ríu ra ríu rít không ngừng, dù không quen biết cũng trở nên thân thiết.

“Thành phố B à? Thành phố lớn đấy.”

Bình luận

Để lại bình luận