Chương 67

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 67

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Không thích tôi cũng có thể, nhưng nếu em dám thích người khác, lão tử sẽ liều mạng với em!”

“Đi, gia muốn đưa em đi nhìn lễ vật!”

Hắn bắt lấy cánh tay cô kéo đi, bị hắn túm ra cửa,sau khi ngồi lên xe cũng không biết là hắn muốn dẫn mình đi đâu.
Biểu tình nghẹn khuất, nhìn dáng vẻ toàn là vẻ ghen tị, không hiểu được , không biết hắn ăn dấm từ đâu ra nữa.
“Cậu không cần đến trường học sao?”

“Em không đi, tôi còn đi làm gì?Em ở đâu tô ở đó.”

Trong lòng Vệ Duy Nhất mềm nhũng.

Cái dạng này của hắn cực kì giống cẩu, thực nghe lời , còn biết bảo hộ chủ.

Ở tầng 40 của một tòa chung cư , thang máy càng ngày càng lên cao, cô càng cảm thấy không thích hợp, thang máy là mỗi hộ một cái, thang máy vừa mở sẽ đối diện với cửa lớn của căn hộ.

“Vì sao lại mang tôi tới nơi này?”

Liễu Dục bắt lấy cánh tay cô đi ra thang máy, mở cửa, phòng phá lệ sáng sủa nhưng lại không có bất luận dụng cụ trang trí gì, bốn phía là cửa sổ sát đất, đem ánh sáng bên ngoài toàn bộ chiếu thẳng vào bên trong, bởi vì ở tầng cao nên tầm nhìn trống trải mà có thể nhìn thấy cả núi lớn ở phía xa xa.

“Thích không?” Hắn đầy mặt chờ mong.

“Cậu là đang chỉ đến cái gì?”

Liễu Dục đi vài bước , mở cửa phòng bếp, cầm giấy tờ chứng nhận bất động sản trên quầy rượu đưa cho cô.

“Của em.”

Không nhìn thấy biểu tình mà mình muốn trên mặt cô, Liễu Dục nhíu mày, “Em không thích?”

Vệ Duy Nhất cảm thấy thực không thể hiểu nổi hắn, “Tôi không hiểu vì sao cậu lại mua cho tôi một căn phòng, tôi không thể nhận, cậu đã giúp tôi rất nhiều, tiền mà tôi thiếu cậu, sau này đi làm tôi sẽ cố gắng trả lại,nhưng nếu như đều cậu muốn là tôi phải thích cậu thì không cần làm nhiều đều vô ích như vậy.”.

Liễu Dục ném đồ trong tay xuống tiến tới gần cô , ấn bả vai cô lên bức trường sau lưng, cô không kịp phòng bị liền bị ấn mạnh vào tường, Vệ Duy Nhất cảm thấy có chút buồn cười.

“Cậu……”

“A, đúng vậy! Lão tử chính là muốn để cho em yêu tôi, tặng em một phòng ở thì làm sao, lão tử chính là ngốc nghếch lắm tiền không được sao! Ba em sống cả đời cũng chưa thực hiện được nguyện vọng là mua phòng cho em , tôi thế ông ấy thực hiện được chưa!”

Liễu Dục hoàn toàn trầm mặt, bóp cằm cô nâng lên, đầu ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.

“Tôi thật muốn nhìn xem trái tim em được làm từ gì ! Đến tột cùng là tôi phải làm đến như thế nào nữa thì em mới có thể yêu tôi, Vệ Duy Nhất, xem như tôi cầu em được không, yêu tôi em mẹ nó sẽ chết sao!”

“Tôi sẽ không yêu cậu.”

Ánh mắt cô kiên định, Liễu Dục cảm thấy toàn thân như muốn điên lên, cắn răng mở miệng thở hổn hển, tức giận trừng mắt cô, hận không thể bóp cổ uy hiếp cô.

Nhưng mà hắn đích xác cũng làm như vậy, một tay ấn xuống cổ non mịn của cô, cúi đầu há to miệng gặm cắn môi đỏ, đầu lưỡi điên cuồng hướng vào trong mà càn quét khoang miệng của cô.

Một bàn tay giữ chặt ót cô , làm cô bị bắt buộc phải ngẩng đầu đón ý hùa theo hôn môi cùng hắn.

Thanh âm nước miếng giao triền càng ngày càng vang, hắn hôn môi cô một cách say mê, trầm mê giống như đang chìm đắm trong tình yêu tốt đẹp mà tinh tế, muốn làm cô trở thành đồ vật trong tay của hắn.

Sau khi hắn hôn đủ chậm rãi mở to mắt, thì lại bắt gặp một đôi con người không hề gợn sống của cô mặc dù hắn hôn mãnh liệt, cô vẫn giống như một cục đá chẳng hề mảy may, nhìn hắn giống như thằng hề đang độ diễn.

“Mẹ nó!”

Hắn đem đầu gối tách hai chân cô ra, đem tay xuyên qua quần jean của cô , căng quần lót ra sờ soạng xuống bên dưới, Vệ Duy Nhất bắt lấy cánh tay hắn, con ngươi bình đạm rốt cuộc xuất hiện tia dao động.

“Cậu muốn làm cái gì.”

“Em nói đi?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận