Chương 67

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 67

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Nỗi Nhớ Trong Đêm và Mẻ Lưới Vô Hình
Chu Đại đi công tác. Một tuần.
Hắn rời đi đột ngột vào sáng hôm sau, không một lời tạm biệt, chỉ để lại một căn biệt thự lạnh lẽo.
Những ngày đầu, Hứa Khả thấy nhẹ nhõm. Không còn ánh mắt thiêu đốt, không còn sự áp bức ngột ngạt. Nhưng sự tự do đó nhanh chóng biến thành trống rỗng. Căn nhà quá lớn. Sự im lặng quá đáng sợ.
Cô nhận ra một sự thật phũ phàng: Cô đã quen với hơi thở của hắn. Quen với sự hiện diện nguy hiểm nhưng cũng đầy kích thích đó.
Đêm thứ ba, Hứa Khả trằn trọc trên chiếc giường rộng lớn. Cô nhớ hắn. Cô ghét bản thân mình vì điều đó, cô thấy mình thật hèn mọn khi đi nhớ một gã “chú” già đã dùng tiền bạc và quyền lực để mua lấy cơ thể cô. Nhưng cô không thể dối lòng. Cô nhớ cái cách hắn hôn cô đến nghẹt thở, nhớ cái cách hắn đè cô ra làm tình.
Nửa đêm, nỗi cô đơn cào xé, cô không chịu nổi nữa. Cô cầm điện thoại, ngón tay run rẩy gõ: “Chú ơi, anh không ở nhà… em không ngủ được.”
Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại đã reo lên. Là hắn.
Cô luống cuống bắt máy.
“Sao thế, mèo con?” Giọng hắn trầm ấm, khàn khàn vì mệt mỏi nhưng cũng đầy ý trêu chọc, vang lên từ đầu dây bên kia. “Nhớ anh rồi à?”
Hứa Khả bĩu môi, nhưng trái tim đang đập loạn xạ bỗng ấm áp lạ thường. “Ai… ai thèm nhớ anh. Em… sợ ma.”
Chu Đại ở đầu dây bên kia bật cười, một tiếng cười thực sự, phát ra từ lồng ngực. Ở trong phòng họp, mấy vị bác sĩ đồng nghiệp đi cùng trợn tròn mắt. Trưởng khoa Chu, tảng băng di động vạn năm, đang cười? Cười một mình với điện thoại?
“Ngoan, ngủ đi. Anh sắp về rồi. Về sẽ ‘trừ ma’ cho em.”
Hắn cúp máy.
Nỗi nhớ được xoa dịu, nhưng một thứ cảm xúc khác, lạnh lùng và tàn nhẫn, lại trỗi dậy. Cô đã có được sự bảo kê của Chu Đại. Đã đến lúc sử dụng nó.
Cô mở đoạn chat với Lục Hàng. Hắn ta vừa than thở một tràng dài về việc Cố Kim ghen tuông vô cớ.
Hứa Khả mỉm cười lạnh lùng. Cô chậm rãi gõ chữ, từng từ đều được tính toán để gieo rắc sự chia rẽ.
Hứa Khả: Con gái khi yêu hay vậy mà. Chắc cậu ấy chỉ muốn cậu quan tâm nhiều hơn thôi. Cậu đừng giận.
Cô biết rõ loại người như Cố Kim. Càng được khuyên nhủ, cô ta sẽ càng ghen tuông điên cuồng. Tốt lắm. Cứ phát điên lên đi, Cố Kim. Để Lục Hàng thấy rõ bộ mặt thật của mày, và để hắn thấy tao… “thấu hiểu” và “dịu dàng” đến nhường nào.
Mẻ lưới đã được giăng ra.

Bình luận (0)

Để lại bình luận