Chương 67

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 67

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Thế nhưng, cô không phải nhân vật xuyên sách, không thể nào nhảy ra khỏi tư duy mặc định mà thế giới cho mình và hoàn toàn thấu hiểu về mọi mặt, sau đó tìm ra cách tuyệt vời vượt trội.
Mộc Trạch Tê chỉ nghĩ được một cách đơn giản mà thẳng thắn nhất: Nhanh chóng khôi phục lại tình tiết câu chuyện. Tấn công theo cách “bừa”, dùng tình tiết câu chuyện đánh bại tình tiết câu chuyện.
Phần diễn của La Nam Nam là đến giữa lớp mười hai, của mình là hết lớp mười hai. Bây giờ đã là cuối kỳ, sắp đến nghỉ hè, chịu đựng qua lúc này là được rồi.
Mộc Trạch Tê chậm rãi đứng dậy, đèn đường thấp thoáng chiếu lên người cô. Vào khoảnh khắc này, linh hồn cũng không tính là đã thăng cấp, nhưng Mộc Trạch Tê cảm thấy mình đã phá tan sương mù tồn tại từ trước tới nay, nhìn thấy được con đường ánh sáng rõ rệt!
Chính vào lúc này, Nghiêm Kỷ đã gọi điện thoại tới…
Mộc Trạch Tê cầm điện thoại lên nghe: “Alo… Nghiêm Kỷ…”
Nghiêm Kỷ nghe giọng mũi của cô rất nặng giống như đã khóc. Trái tim của anh thắt lại, khẽ hỏi cô làm sao vậy.
Khi nghe giọng nói của Nghiêm Kỷ, Mộc Trạch Tê vẫn còn nghẹn ngào, nhưng cô nhanh chóng ổn định tâm trạng, nuốt nước bọt, lau nước mắt.
Cô thực hiện thủ đoạn chuẩn bị từ trước, nói với giọng điệu hờn dỗi: “Đều tại cậu, chân tôi mềm nhũn, không có sức nhảy múa gì, bị giáo viên mắng rồi. Tôi luôn cố gắng, sau đó không không chịu được nỗi uất ức này…
Giọng nói trong veo hòa với tiếng khóc, mang theo giọng điệu làm nũng.
Nghiêm Kỷ nghe vậy, khóe miệng nhếch lên, vội dỗ cô: “Vậy xin lỗi, khi về nhà anh Nghiêm sẽ xoa cho em. Đến giờ tan học rồi, em nhớ về đúng giờ, anh về muộn chút.”
“Ừ…”
Mộc Trạch Tê cất điện thoại, ổn định cảm xúc rồi đi về phía lớp múa. Cô phải lấy được số điện thoại của người có thể dựa dẫm nhân lúc mình còn ở bên Nghiêm Kỷ.
Đến khi Nghiêm Kỷ về, Mộc Trạch Tê đã ngủ thiếp đi.
Chiếc đèn bàn nhỏ mờ ảo đang mở trên giường được Mộc Trạch Tê bật để Nghiêm nhìn đường, đồi núi nhỏ nhô lên trong chăn, mái tóc xoăn như chùm hoa của cô gái xõa ra.
Nghiêm Kỷ tắm xong đi ra, còn mang theo mùi hương sau khi tắm chui vào trong chăn, kéo Mộc Trạch Tê vào lòng.
Mới mười mấy tiếng không gặp, Nghiêm Kỷ đã cảm thấy như đã rất lâu không gặp. Anh suy nghĩ một lúc rồi cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của Mộc Trạch Tê. Mộc Trạch Tê thở đều, ngủ say sưa, không có phản ứng.
Nghiêm Kỷ lại hôn vài cái, liếm mặt cô rồi mới ôm cô nằm xuống, tiến vào mộng đẹp. Nghiêm Kỷ bôn ba cả ngày, ôm Mộc Trạch Tê thơm ngát, mềm mại nên nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Cơ thể hai người kề sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể cùng một độ.
Khi cảm thấy hô hấp của Nghiêm Kỷ đều đều, sau khi xác định anh đã ngủ say,
Mộc Trạch Tê trong bóng đêm mở mắt ra.
Cô còn đợi một lát, xác nhận Nghiêm Kỷ đã ngủ say thật mới di chuyển người muốn dậy. Nhưng Nghiêm Kỷ ôm quá chặt, cánh tay như gọng kìm sắt, Mộc Trạch Tê khó mà nhúc nhích.
Mộc Trạch Tê chỉ có thể dùng cách khác, cô đưa tay qua người Nghiêm Kỷ, muốn lấy điện thoại Nghiêm Kỷ đặt trên tủ đầu giường phía bên anh.
Mộc Trạch Tê duỗi người ra dài hết sức có thể của mình, ngay cả khi luyện múa cũng chưa từng duỗi như vậy, duỗi đến mức tê nhức. Ngón tay dài mảnh khảnh với từng chút một về phía chiếc tủ.
Chính vào lúc cô sắp với tới điện thoại.
Một đôi tay đột nhiên bắt tay bàn tay nhỏ của cô, ngón tay thon dài mạnh mẽ luồn vào khe hở, đan mười ngón tay với cô.
Mộc Trạch Tê đột nhiên bị dọa, theo bản năng vung tay điên cuồng. Bàn tay lớn nắm thật chặt, không để cho cô hất ra, anh đưa tay vỗ lên cái mông quả đào của cô: “Là tôi.”
Là Nghiêm Kỷ…
Mộc Trạch Tê cúi đầu nhìn, cơ thể của mình gần như đè lên người Nghiêm Kỷ. Lúc này, ánh mắt Nghiêm Kỷ trở nên u ám, như một con sói đói chuẩn bị săn, đôi mắt màu xanh lá trong bóng tối vừa nguy hiểm vừa tàn nhẫn, ác độc.

Mộc Trạch Tê sợ Nghiêm Kỷ phát hiện ý định của mình, tim đập loạn nhịp, cô co người lại, chủ động tìm một cái cớ: “Tớ khát nước, muốn uống nước…”
Nghiêm Kỷ đè eo không cho cô lùi xuống. Anh nhìn bộ ngực mềm mại trắng như tuyết trong bộ đồ ngủ dây mảnh đang đè nặng lên ngực mình, phả một hơi mát, giọng nói khàn đặc mang theo sự đen tối: “Là muốn sao?”
Sự chấn động của lồng ngực khi Nghiêm Kỷ nói chuyện truyền tới ngực của Mộc Trạch Tê, mang theo sự chuyển động đặc biệt. Mộc Trạch Tê nhanh chóng giả vờ như không có gì xảy ra, cuống quýt giải thích: “Không phải! Tớ khát nước! Muốn uống nước, cậu ôm chặt quá, tôi không với tới.”
Khi thấy Nghiêm Kỷ vẫn không buông tay, chỉ nhìn chằm chằm vào mình, Mộc Trạch Tê chột dạ đến mức tim sắp nhảy ra ngoài, đạp chân thúc giục nói: “Nghiêm Kỷ! Tớ khát nước rồi!”
Nghiêm Kỷ đành buông tay, ngồi dậy vươn tay cầm bình nước bên đầu giường rót nước. Mộc Trạch Tê có tay, không để anh đút. Nghiêm Kỷ bèn tựa vào đầu giường, nhìn ánh mắt mơ hồ của Mộc Trạch với vẻ mặt hứng thú, cái miệng nhỏ đang chậm rãi uống nước.
“Cả người cậu đè lên người tôi, còn cọ qua lại khiến tôi tưởng là cậu muốn, muốn tấn công ban đêm cơ đấy.”
Mộc Trạch Tê chợt sặc nước, che miệng khẽ ho. “Nghiêm Kỷ… gần đây chúng ta làm rất thường xuyên, không tốt cho sức khỏe, buổi sáng cũng mới…”
Nghiêm Kỷ giật chiếc cốc trong tay Mộc Trạch Tê rồi lập tức đè Mộc Trạch Tê xuống giường. Thứ căng cứng kia đã chọc vào âm hộ của Mộc Trạch Tê, cọ rất mạnh: “Nếu Tê Tê muốn, có thể cố gắng đánh một trận thôi.”
Mộc Trạch Tê lập tức không dám cử động. Không phải chỉ có vấn đề đánh một trận…

Một là Nghiêm Kỷ thực sự chưa phát hiện ý đồ của cô.
Hai là phải dỗ dành Nghiêm Kỷ.
Đây là điều mà Mộc Trạch Tê nghĩ đến ngay lập tức.

Bình luận (0)

Để lại bình luận