Chương 67

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 67

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Chuyến bay, bàn chân và người đàn bà xa lạ
Chuyến công tác còn lại diễn ra một cách kỳ quặc. Hứa tổng tránh mặt Thư Tâm. Mỗi khi chạm mặt ở sảnh, lão ta đều lảng đi, nụ cười mỡ màng đã tắt ngấm, thay vào đó là vẻ gượng gạo. Lăng Thiệu thì như một cái bóng. Thư Tâm ở đâu, anh ở đó. Cô làm việc với Mason, anh ngồi ở quán cà phê đối diện, ánh mắt không rời. Mason, một người Mỹ từng trải, nhanh chóng nhận ra vấn đề.
“Chồng cô à?” Ông ta nháy mắt với Thư Tâm khi Lăng Thiệu đang đứng đợi ngoài cửa. “Một vệ sĩ tuyệt vời. Anh ta yêu cô rất nhiều đấy.”
Thư Tâm chỉ biết cười ngượng. Nhưng sự thật là, nhờ có anh, công việc của cô suôn sẻ bất ngờ. Mason dường như rất nể Lăng Thiệu, liên tục khen ngợi sự chuyên nghiệp của cô.
Chuyến bay trở về, Thư Tâm mệt lử. Gót chân cô phồng rộp lên vì phải đi giày cao gót liên tục mấy ngày. Vừa ổn định chỗ ngồi, cô đã ngủ thiếp đi.
Cô mơ màng cảm thấy có người đang chạm vào chân mình. Cô giật mình tỉnh giấc.
Lăng Thiệu đang ngồi ở ghế bên cạnh, không biết anh đã đổi chỗ với người hành khách kia từ lúc nào. Anh đã cởi giày cao gót của cô ra, để lộ đôi bàn chân sưng đỏ, tội nghiệp.
Anh không nói gì, lấy một chiếc khăn ướt nóng từ tiếp viên, cẩn thận lau sạch chân cho cô. Bàn tay anh to lớn, thô ráp, chai sần vì tập luyện, nhưng động tác lại dịu dàng đến không ngờ. Anh nhẹ nhàng xoa bóp lòng bàn chân cô, nắn bóp từng ngón chân.
Đây không phải là sự vuốt ve khơi gợi dục vọng. Đây là sự chăm sóc tỉ mỉ, là sự trân trọng.
Thư Tâm đỏ mặt. “Em… em tự làm được…”
“Ngồi yên.” Anh ra lệnh, nhưng giọng nói lại trầm ấm. “Chân sưng hết cả rồi. Lần sau không được mang giày cao như vậy nữa.”
Cô lí nhí “dạ”, rồi ngoan ngoãn để anh chăm sóc. Các nữ tiếp viên hàng không đi qua, ai cũng liếc nhìn họ, không phải với ánh mắt tò mò, mà là sự ghen tị không che giấu.
Một người phụ nữ sang trọng ngồi ở hàng ghế đối diện, mặc một bộ váy lụa đắt tiền, lên tiếng: “Chàng trai, cậu chăm bạn gái kỹ quá.”
Lăng Thiệu ngẩng đầu, mỉm cười xã giao. “Cô ấy là vợ tôi.”
Người phụ nữ cười rộ lên, một nụ cười sắc sảo. “Tuyệt. Tôi là Vạn Nguyên. Rất vui được làm quen.” Bà ta chìa tay ra, một bàn tay được chăm sóc kỹ lưỡng với chiếc nhẫn kim cương lớn.
Thư Tâm vội vàng bắt tay. “Dạ, em là Thư Tâm.”
Vạn Nguyên nhìn Thư Tâm, rồi lại nhìn Lăng Thiệu. “Cô gái, cô làm nghề gì? Trông cô rất có khí chất.”
“Dạ, em làm phiên dịch.”
“Ồ?” Vạn Nguyên có vẻ hứng thú. “Phiên dịch tiếng Anh à? Công ty của tôi cũng đang cần người. Nếu cô có hứng thú, đây là danh thiếp của tôi.”
Bà ta đưa cho Thư Tâm một tấm danh thiếp, làm bằng chất liệu giấy dày, mạ vàng.
“Người đàn ông tốt thế này,” Vạn Nguyên ghé tai Thư Tâm, nói nhỏ nhưng đủ để Lăng Thiệu nghe thấy. “Phải giữ cho thật chặt đấy, cô bé.”
Lăng Thiệu không nói gì, chỉ lẳng lặng kéo tấm chăn mỏng đắp lên chân cho Thư Tâm, như một hành động đánh dấu chủ quyền đơn giản mà tuyệt đối.

Bình luận (0)

Để lại bình luận