Chương 678

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 678

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Đi nhanh như thế làm gì?” Mùi hương quen thuộc quẩn quanh chóp mũi của anh ta, cảnh giác của Lục Nhất Hoài theo đó giảm đi.
Anh ta nắm lấy bả vai Lâm Chi Nam, lông mày theo đó nhướn lên. “Lỗ mãng va vào tường thì phải làm sao bây giờ?”
Trong giọng nói trách cứ của anh ta lại xen lẫn thân mật, nói xong, ánh mắt anh ta tự nhiên nhìn về sau lưng thiếu nữ, băn khoăn một vòng.
Cánh tay anh ta lập tức bị nắm chắc lắc lư.
Lục Nhất Hoài cụp mắt nhìn xuống.
“Không phải anh giục em đi ngắm pháo hoa à? Em nghĩ nó sắp hết nên muốn chạy nhanh đi xem.” Người lắc tay anh ta khóe mắt cong cong, mấy phần đáng yêu.
Lâm Chi Nam nở nụ cười với anh ta. “Chúng ta đi thôi, chậm trễ một lúc lâu rồi, nếu còn chưa đi sẽ hết mất.”
Cô đang căng thẳng, có một tầng mồ hôi mỏng trên vầng trán no đủ của cô, ngay cả bàn tay đang nắm lấy áo anh ta cũng lặng lẽ run rẩy.
Vốn dĩ Lục Nhất Hoài cho rằng bản thân mình đối với chuyện của cô quá mẫn cảm, vừa rồi ở trong lớn sảnh yến hối đã phát giác cô có chút mất hồn mất vía, bưng cốc nước vùi đầu uống, lúng ta lúng túng không nói.
Ban đầu anh ta cho là mình quá mức mẫn cảm với chuyện của cô, nghĩ quá nhiều, không nghĩ đến lúc này lại phát hiện sự khác thường.
“Em đi vệ sinh, sao lại chạy đến phía sau biệt thự?”
Vóc dáng 1m85 của người đàn ông, đương nhiên không có khả năng bị cô kéo động.
Anh ta cũng không nói tiếp câu nên đi của Lâm Chi Nam, chỉ vén tóc mai rối bời của cô ra sau tai, khóe miệng cong lên. “Nếu không phải hỏi người làm, anh còn cho rằng cô nhóc nhà anh bị chạy mất.”
“Vừa rồi em lạc đường, xuyên qua hành lang mới phát hiện mình đi đến lầu phụ.”
Lâm Chi Nam nhìn theo ánh mắt và động tác của anh ta, chỉnh lại tóc mình, sau đó vừa cười vừa kéo anh ta. “Chúng ta đi nhanh lên, nếu không một lúc nữa pháo hoa sẽ hết.”
Bầu trời đêm giống như sân khấu, từng quả pháo hoa nở rộ trong đêm tối, lúc sáng lúc tối, giống như tuyên cáo huy hoàng và kết thúc.
Lục Nhất Hoài tuy bị Lâm Chi Nam lôi kéo nhưng đầu lại hơi nghiêng qua, nhìn về phía cô vừa chạy đến, đôi mắt u tối.
Nơi đó, chỗ sâu ban công không người thấy…
Ánh mắt Liên Thắng lạnh lùng, một chân giẫm lên bụng Bành Việt.
Trong tay anh ta cầm theo dao gác lên cổ Bành Việt, ra hiệu cho ông ta im miệng, Bành Việt đau đến cắn chặt răng, vết máu mơ hồ trên khóe miệng.
Lời tác giả Có lỗi với các tiên tử, hiện tại năm mới đã qua, nhưng vẫn xin chúc tiên tử năm mới vui vẻ.
Trước đó một khoảng thời gian rất dài ta không biết viết như thế nào, lặp đi lặp lại viết lớn cương, lại cảm thấy không biết viết kết cục mà mình muốn như thế nào.
Sau đó càng không viết lại càng không có động lực đi viết, càng quỵt chương lại càng không muốn viết, vẫn luôn kéo dài, không phải ta muốn trốn, nếu không ta đâu cần phải lặp đi lặp lại viết rồi lại xóa lớn cương, ta cũng không biết nên viết như thế nào mới có thể để bốn nam chính bọn họ đều có kết quả như mong muốn, sau đó bản thân cũng có tâm thái muốn trốn tránh và bực bội.
Ta muốn xin lỗi các tiên tử ở đây, để các tiên tử phải chờ lâu như vậy.
Ban đầu ta định cho Bành Việt chết, đương nhiên sẽ có người gánh tội thay cho Lâm Chi Nam, thế nhưng lúc viết đến chỗ đó, ta có chút do dự không nỡ, sau đó lại không biết chính mình nên viết tiếp tiến triển tự bào chữa như thế nào.
Vì vậy ở bản mới này ta sửa đổi, các chương sẽ chậm rãi được đăng tải, ngày mai lại có chương.

Bình luận (0)

Để lại bình luận