Chương 68

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 68

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Sự Thật Phơi Bày và Lời Đe Dọa Cuối Cùng

“Nhưng mà như vậy cũng không phải là không có chỗ tốt. Tám mươi vạn này nếu đưa ra pháp luật, tội danh của bà cũng khó mà thoát được. Số tiền tám mươi vạn này, cũng đủ để bà vào tù ngồi bóc lịch một thời gian rồi đấy.”

Viện Viện im lặng lắng nghe, trong lòng thầm kinh hãi. Bị loại họ hàng kỳ quặc thế này quấn lấy, Mục Phách có thể sống sót đến ngày hôm nay đúng là mạng lớn thật!.

Dương Tương chưa từng nghĩ đến chuyện này. Nghe Gia Ngộ nói xong, sắc mặt bà ta lập tức trắng bệch ra như tờ giấy, không khỏi siết chặt tay lại, giả vờ trấn tĩnh: “Làm gì có chuyện khoa trương như cô nói chứ? Tám mươi vạn kia là Mục Phách tự nguyện đưa cho tôi mà!”.

“Pháp luật đâu có quan tâm đến chuyện tự nguyện hay không tự nguyện? Tôi nói bà tống tiền thì bà chính là tống tiền.” Gia Ngộ khẳng định chắc nịch.

“Cô… đồ đàn bà độc ác này!” Hết cách níu kéo, Dương Tương hoàn toàn không còn giữ kẽ nữa, bà ta cúi đầu gào lên, như đang tìm kiếm thứ gì đó để ném loạn xạ. Gia Ngộ theo bản năng đưa tay che bụng, mà dì giúp việc bên cạnh đã nhanh tay lẹ mắt xông lên giữ chặt lấy bả vai Dương Tương.

“Bà bắt tôi làm cái gì! Buông ra!” Dương Tương vặn vẹo người muốn phản kháng. Dì giúp việc tuy thân hình nhỏ gầy nhưng lại rất khỏe mạnh, kéo lê bà ta ra đến tận huyền quan. Bà ta tức đến độ dậm chân: “Bà dám đánh tôi à? Tôi muốn kiện bà!”.

“Kiện cáo à?” Gia Ngộ vẫn ngồi yên trong phòng khách, giữ khoảng cách an toàn với bà ta, “Dương Tương, bà mà còn dám đến tìm Mục Phách thêm một lần nữa, tôi mà không tống bà vào tù, tôi liền không mang họ Văn nữa.”.

“Cô không có chứng cứ!”.

“Mấy khoản tiền gửi vào ngân hàng, số tiền lớn như vậy, bà còn nói chuyện chứng cứ với tôi à?” Gia Ngộ xua xua tay, ra hiệu cho dì giúp việc mở cửa, “Bà đi đi, đừng có mà đến quấy rầy Mục Phách nữa, nếu không tôi nói được thì làm được đấy.”.

Đúng lúc này, hộ gia đình ở căn hộ đối diện vừa hay mở cửa ra, tận mắt chứng kiến cảnh hỗn loạn bên này, không khỏi sững sờ. Tròng mắt Dương Tương đảo một vòng, đột nhiên kêu gào khóc lóc thảm thiết, nội dung không ngoài mấy câu thói đời bạc bẽo, nhân tình lạnh nhạt, bộ dạng nếu như không lấy được tiền thì quyết không chịu đi.

Gia Ngộ khinh thường bĩu môi. Cô diễn còn nhập vai hơn cả Dương Tương, cô lảo đảo ngồi phịch xuống ghế sô pha, ôm bụng kêu lên: “Ai da, bụng tôi đau quá…”.

“???” Tiếng kêu gào của Dương Tương đột ngột im bặt. Chỉ nghe phía sau lưng có tiếng “rầm” một cái, hộ gia đình đối diện đã đóng sầm cửa lại, thể hiện rõ thái độ không muốn dính dáng đến chuyện nhà người khác.

“Diễn kịch ai mà chẳng biết chứ?” Gia Ngộ thảnh thơi ngồi đó, bình tĩnh móc điện thoại di động ra, “Bà có đi hay không? Lại không đi tôi báo cảnh sát đấy.”.

“Cô không trả tiền thì tôi nhất quyết không đi.” Chỉ còn con đường này thôi, Dương Tương nói thế nào cũng sẽ không bỏ cuộc.

“…Được rồi, đây là bà ép tôi đấy nhé.” Thấy Dương Tương giống như kẻ ăn vạ sống chết không chịu đi, Gia Ngộ ra hiệu cho dì giúp việc đưa điện thoại để cô gọi. Mà cô, không nói hai lời liền… gọi thẳng đến số của Mục Phách.

“Chú cảnh sát ơi, ở đây có người tự ý xâm nhập nhà dân!”.

“Sự tình đại khái chính là như vậy.” Nghê Viện Viện kể xong, Mục Phách hiểu rõ gật đầu, hỏi Gia Ngộ: “Bụng thật sự đau à?”.

“Đương nhiên là giả vờ rồi.” Gia Ngộ véo nhẹ lên mũi anh, “Đối phó với loại người ăn vạ lần đầu tìm đến cửa như thế này, rất khó đuổi đi, chỉ có thể dùng cách dọa dẫm thôi. Nhưng mà nếu lần sau bà ta còn dám đến nữa, những lời em đã nói qua, toàn bộ đều giữ lời đấy.”. Nói phải đòi lại công bằng cho Mục Phách, cô cũng không hề nói quá đâu.

“Sau này không cần để bà ta vào cửa nữa, trực tiếp báo cảnh sát là được.” Tắm rửa xong, sau khi giúp Gia Ngộ lau khô người, Mục Phách đột nhiên nói.

Biết Mục Phách sợ mình xảy ra chuyện, Gia Ngộ thuận theo đáp lại: “Được.”.

“Em chắc chắn không làm được đâu.” Mục Phách thở dài, lấy chiếc quần lót sạch sẽ để bên cạnh ra, “Nếu cảm thấy chưa hả giận, vậy thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ lập tức trở về.”. Anh không muốn Gia Ngộ một mình đối mặt với loại chồn hôi thích cắn người như thế.

Bình luận (0)

Để lại bình luận