Chương 68

“Nhược Diệp, ăn cơm.” – Tống Tử Hiên bưng một mâm đồ ăn tới.
“Tới đây ~” – Giọng cô phát ra từ trong phòng, Tống Tử Hiên theo bản năng quay đầu nhìn lại thì vô cùng sửng sốt.
Dường như Nhược Diệp mới vừa đi tắm, trong tay cô cầm một chiếc khăn lông màu trắng chà lau mái tóc ẩm ướt, trên người là một chiếc váy ngủ hai dây màu trắng càng tôn lên dáng người quyến rũ mê người. Bộ ngực sữa no đủ rắn chắc, vì không mặc nội y nên hai điểm nho nhỏ trước ngực hiện lên rõ rành rành.
Mặt mũi Tống Tử Hiên đỏ bừng, hắn vội vàng quay mặt đi, cực kỳ mất tự nhiên nói: “Em… Hay là em thay quần áo đi rồi ăn cơm?”
Nhược Diệp thấy hắn ngượng ngùng như thế thì không khỏi cong cong môi cười xấu xa. Cô đi tới trước mặt Tống Tử Hiên, nghiêng đầu vô tội nhìn hắn, hỏi: “Sao vậy? Cái bộ này xấu lằm à?”
Tống Tử Hiên mất tự nhiên liếc cô một cái rồi ra vẻ bình tĩnh đáp: “Anh sợ em bị cảm lạnh thôi.”
“À… Không cần lo đâu, bây giờ em còn thấy hơi nóng nữa kìa ~” – Nhược Diệp nói xong câu đó liền ngồi xuống bàn ăn. Nhìn các món ăn đầy đủ màu sắc và hương vị trên bàn, chút tâm tư nhỏ gì cũng đều không còn.
“Huhu… Tử Hiên anh quá tuyệt vời, mấy món này vừa nhìn thôi là biết ngon rồi! Em yêu anh muốn chết!” – Nói rồi gắp một miếng thịt bò ném vào trong miệng, cô nheo nheo mắt lại đầy hạnh phúc.
Tống Tử Hiên khẽ cười, hắn cũng ngồi xuống cũng tự gắp cho mình một miếng thịt bò.
Ừm… Rõ ràng là đi đứng như thường ngày nhưng hôm nay lại ăn ngon hơn rất nhiều.
Sau khi ăn xong, Tống Tử Hiên chủ động thu dọn chén đũa sau đó tiến vào phòng bếp rửa chén, hoàn toàn là dáng vẻ không cần Nhược Diệp nhúng tay vào.
Ăn no tới nỗi cái bụng hơi hơi nhô lên, Nhược Diệp ưu sầu suy nghĩ, cô mà cứ như con sâu gạo thế này thì khó giữ được dáng người lắm. Tục ngữ có câu Ấm no sinh dâʍ ɖu͙©, lúc này Nhược Diệp nảy ra một ý nghĩ xấu xa trong lòng.
Tống Tử Hiên dọn rửa xong trong phòng bếp, vừa quay người ra thì một thân mình mềm mại đã nhào vào trong ngực. Hai cánh tay như ngọc ôm lấy cổ hắn, bộ ngực đầy đặn cũng bị đè bẹp lại, Nhược Diệp nâng đôi mắt đa tình lên nhìn hắn: “Tử Hiên ~”
“Hửm?”
Tống Tử Hiên khẽ cười một tiếng, cánh tay hắn thuận thế vòng qua eo thon khiến cho khoảng cách giữa hai người càng thêm chặt chẽ. Hắn cúi đầu chống lên cái trán Nhược Diệp, hô hấp dần trở nặng, con ngươi thanh nhuận tràn đầy ý cười.
Giọng nói trầm thấp kia làm cả hai chân Nhược Diệp có chút nhũn ra, cả người cô như muốn khảm vào trong lòng ngực hắn.
“Tử Hiên ~” – Nhược Diệp làm nũng, thanh âm vừa mềm vừa nhẹ.
Tống Tử Hiên nhếch nhếch mắt phượng, cũng không nói nhiều mà áp về phía trước, hai làn môi liền dán sát lại với nhau. Hắn thâm tình gặm cắn môi cô, không ngừng trằn trọc liếʍ mυ”ŧ, cái lưỡi cũng chui vào bên trong mυ”ŧ nhẹ đầu lưỡi nhỏ thật dịu dàng.
Nhược Diệp bị hắn hôn tới mơ mơ màng màng, cô mơ hồ nghe người đàn ông nói gì đó sau đó cả người đã bị hắn bế lên. Lúc ý thức quay về thì cô đã được người cẩn thận đặt lên trên giường trong phòng mình rồi.
“Tử Hiên?”
Tống Tử Hiên nhẹ nhàng ôm lấy Nhược Diệp, hắn đặt cô trong ngực mình rồi cúi đầu xuống ngậm lấy vành tai trắng nõn, tiếng thở dốc mang theo khí nóng: “Ngoan ~ Chúng ta cứ từ từ, đừng nóng vội.”
Ngay sau đó hắn khẽ hôn từ vành tai xuống phía dưới.
Dây áo ngủ Nhược Diệp đã sớm tụt xuống để lộ ra một mảng lớn da thịt như ngọc. Hai mắt cô híp lại quẩn quanh một tầng sương mù mỏng, bị Tống Tử Hiên ôm vào trong ngực, môi bị mυ”ŧ đến hơi sưng, cánh môi đỏ tươi hé mở thở dốc: “Tử Hiên… Khó chịu… Ưʍ…”
Tống Tử Hiên hít thở càng thêm nóng nảy, hắn thấp thấp cười nói: “Mới thế này đã chịu không nổi à?”
Trong lúc đó, bàn tay to từ từ mon men từ vòng eo mảnh khảnh tiến đến bóp lấy bầu vυ” mềm mại. Hắn kẹp núʍ ѵú thưởng thức chọc cho Nhược Diệp thở dốc. Khẽ cười một tiếng, thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe có chút khàn khàn: “Thật mẫn cảm.”
Ngón tay ác ý đảo vòng quanh đầṳ ѵú, hắn cúi đầu ngậm lấy núʍ ѵú dựng thẳng, đầu lưỡi khảy qua khảy lại núʍ ѵú nhạy cảm, lâu lâu còn nhẹ nhàng kéo ra rồi liếʍ mυ”ŧ.
Cơ thể Nhược Diệp run lên, trong miệng chỉ phát ra tiếng hừ hừ, tay ôm lấy cổ Tống Tử Hiên dùng bàn tay đỡ lấy cái ót hắn.
“Ưʍ… Mạnh chút… Tử Hiên ~” – Nhược Diệp bị hắn trêu chọc khó chịu không thôi, hai chân vòng lấy eo người đàn ông, mông nhỏ không ngừng cọ tới cọ lui dưới thân hắn.
Tống Tử Hiên rên một tiếng, con mắt đen không thấy đáy lại thêm thâm trầm, bàn tay bất động thanh sắc chậm rãi di chuyển xuống dưới mò vào tiểu huyệt đã ướt nhẹp nước. Hắn lột qυầи ɭóŧ ướt dầm dề ra, ngón tay nhẹ nhàng bóp lấy hộŧ ɭε nhỏ.
“Ưʍ…” – Liền nghe Nhược Diệp yêu kiều rêи ɾỉ một tiếng. Cơ thể cô run lên, nước da^ʍ không ngừng phun ra.
Tống Tử Hiên kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Nhược Diệp đã lêи đỉиɦ hắn không khỏi cười khẽ ra tiếng: “Tiểu dâʍ đãиɠ ~”
Nói vậy nhưng động tác tay vẫn không ngừng, ngón tay thon dài đẩy cánh hoa Nhược Diệp ra để lộ cửa huyệt hồng hào. Hắn đút ngón tay vào bên trong huyệt xoay tròn nửa vòng rồi lại rút ra, ngón tay khác vẫn không quên ấn lấy hộŧ ɭε sưng đỏ cứng ngắc, thỉnh thoảng còn xoa xoa bóp bóp vừa dịu dàng vừa có kỹ xảo.

Bình luận

Để lại bình luận