Chương 68

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 68

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Nghiêm Kỷ, cậu đứng lên trước đã.” Mộc Trạch Tê vỗ Nghiêm Kỷ đang đè trên người mình một cái, cô không dám động đậy, sợ lại chọc giận Nghiêm Kỷ. Cô nói: “Hôm nay tớ luyện nhảy, eo rất đau.”
Nghiêm Kỷ vừa nghe thấy cô không thoải mái liền lập tức đứng lên, thuận tiện duỗi bàn tay ấm áp mát xa eo cho cô.
Mộc Trạch Tê đưa bàn chân bị cọ xát đến đỏ ửng lên sau khi luyện tập cực khổ trong phòng tập cho anh xem, nói dối: “Tớ đã bị thế này mấy ngày rồi, chân cũng mềm nhũn. Hôm nay tớ còn bị thầy phạt, phải tập luyện rất lâu. Cậu còn như thế nữa thì những bài tập sau tớ còn tập luyện được không?”
Bàn tay to của anh cầm lấy đôi chân nhỏ trắng nõn của cô để quan sát thật kỹ, vốn là đôi chân mịn màng giờ đây đã sưng đỏ lên, ngón chân mượt mà hồng hào lúc này cũng đỏ lên như trái nho chín mọng.
Nghiêm Kỷ muốn đứng dậy lấy thuốc để bôi cho Mộc Trạch Tê, anh đã nói sẽ bôi cho cô mà. Mộc Trạch Tê vội vàng ngăn lại, cô nói đã quen rồi, ngày mai sẽ giảm sưng thôi. Cô chỉ buồn ngủ thôi.
Anh liền tắt đèn, hai người ôm nhau ngủ.
Cự vật cứng rắn kia vẫn luôn chọc vào giữa hai chân Mộc Trạch Tê, cô uốn éo cơ thể muốn tránh thoát nó. Hai mắt của Nghiêm Kỷ nhắm chặt, rên lên một tiếng, kéo cô vào trong lòng mình: “Muốn ngủ thì đừng động đậy.”
Mộc Trạch Tê cũng không dám động đậy, cặp mắt kia nhìn chằm chằm vào Nghiêm Kỷ, trong lòng rối như tơ vò.
Tầm mắt nóng bỏng cũng khiến cho Nghiêm Kỷ cảm nhận được sự “quyến rũ”, anh thở dài: “Không ngủ được à? Có cần kể chuyện cho cậu nghe không?”
Mộc Trạch Tê nghe thấy thế liền nhớ lại những câu chuyện khủng bố mà Nghiêm Kỷ kể khi còn bé, cô thu lại tầm mắt, nhắm mắt lại lắc đầu nói: “Không muốn đâu. Tớ ngủ được.”
Nghiêm Kỷ khẽ cười một tiếng, lại ôm chặt lấy Mộc Trạch Tê, đặt cằm lên bên gáy cô rồi mới yên tâm nhắm mắt.
Sáng sớm.
Lúc hai người ăn sáng, Mộc Trạch Tê đột nhiên hỏi: “Hôm nay cậu vẫn phải đi ra ngoài à?”
Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tê có tinh thần sáng sủa, còn thay chiếc váy nhỏ của cô, hẳn là muốn đi ra ngoài.
Nhà họ Lâm và nhà họ Nghiêm có mối quan hệ hợp tác quan trọng, Lâm Kim Tiêu xảy ra tai nạn xe cộ, hai bên đều sốt ruột. Anh nên đến tập đoàn chủ trì một chút, nhưng nhìn dáng vẻ của Mộc Trạch Tê, hình như cô muốn đi nơi nào đó.
“Cậu muốn đi đâu?”
“Tớ muốn đi đến một khu vui chơi để mua đồ. Cậu bận thì tớ đi một mình…”
Không đợi Mộc Trạch Tê nói xong, Nghiêm Kỷ đã quyết định: “Tất nhiên tôi cũng sẽ đi cùng.”
“Cậu không bận à?”
“Bận. Nhưng mà tôi sẽ đi cùng cậu.”
Mộc Trạch Tê…
Nghiêm Kỷ gọi điện thoại cho Lý Thuần để bảo cậu ta canh chừng động tĩnh của nhà họ Lâm bên kia, Lý Thuần hỏi anh bận gì, Nghiêm Kỷ nói thẳng hôm nay đi khu vui chơi.
Lý Thuần??? Người như Nghiêm Kỷ không hề hợp với khu vui chơi, Lý Thuần suy nghĩ một chút thì bỗng nhiên mơ hồ cảm thấy lạnh run.
Hai người mặc đồ chỉnh tề, lên đường đi đến khu vui chơi.
Ở trên xe, Mộc Trạch Tê gửi tin nhắn cho La Nam Nam: [Nam Nam, cậu đã dậy chưa? Khi nào dậy thì gọi cho tớ.] Sau đó xen vào một đống ám hiệu của “Từ ngữ xuyên sách”.
Nghiêm Kỷ thì không để ý đến Mộc Trạch Tê đang rúc vào một xó xỉnh lén lút gửi tin nhắn. Anh thông qua chức năng đồng bộ của điện thoại để nhìn thấy tin nhắn, ngón tay thon dài vô thức gõ vào ốp điện thoại, suy nghĩ ẩn ý của những ám hiệu này.
Bởi vì là cuối tuần nên người trong khu vui chơi khá nhiều.
Bóng người cao lớn của Nghiêm Kỷ che chở Mộc Trạch Tê đi xuyên qua biển người, cuối cùng cũng đi đến một nơi triển lãm.
Mỗi ngày nghỉ lễ, khu vui chơi này đều sẽ bán ra các khối rubik nhỏ có ý nghĩa kỷ niệm. Những đứa em của Mộc Trạch Tê đều rất thích, giống như việc sưu tầm thẻ vậy, kỳ nào cũng phải mua.
Người xếp hàng ở đây rất nhiều, mỗi người chỉ có thể mua hai cái. Mộc Trạch Tê bỗng thấy may mắn vì Nghiêm Kỷ cũng tới đây, cô có thể dùng tên của Nghiêm Kỷ để mua thêm một cái nữa.
Nghiêm Kỷ nhìn ba khối rubik trong tay Mộc Trạch Tê, cho là cô cũng thích rubik nên mới mua ba cái. Anh mở miệng hỏi: “Cậu và hai người em trai của cậu đều thích rubik à?”
Mộc Trạch Tê không thích rubik, rubik kia là mua để tặng cho người khác, cậu ấy cũng thích sưu tầm cái này. Cũng không biết trường học quân đội đó có cho người ngoài vào không, đến lúc đó bảo em trai đưa một cái cho cậu ấy cũng được.
“Sao cậu biết tớ có hai người em trai, người bình thường đều nghĩ rằng tớ chỉ có một người em trai.” Mộc Trạch Tê lại nghi ngờ lần nữa, Nghiêm Kỷ thật sự hiểu rất rõ tình hình của nhà cô.
Mộc Trạch Tê có một đứa em trai lớn chênh lệch một tuổi, còn có một đứa em trai nhỏ chênh lệch 9 tuổi.
Người em của Mộc Trạch Tê mà người khác ít biết đến không phải đứa em trai nhỏ mà bố mẹ của Mộc Trạch Tê sinh ra sau khi ly dị, mà là em trai lớn mang bí mật quốc gia, cả năm đều đi học ở trường quân đội đặc biệt.
Mộc Trạch Tê bỗng cười khổ, một nhà chỉ có 6 miệng ăn mà đã chia ra ba nơi, vẫn luôn không thể đoàn tụ.
Hai người mua xong vật kỷ niệm thì liền đi dạo một chút, toàn bộ quãng đường Nghiêm Kỷ đều nắm chặt tay của Mộc Trạch Tê, mười ngón tay đan xen vào nhau. Lúc dòng người đông đúc, anh dùng cơ thể bảo vệ cô để không bị người khác đụng đến.
Mộc Trạch Tê cúi đầu nhìn bàn tay nắm chặt của hai người, nhịp tim không kiềm chế được mà đập nhanh lên. Cảm giác được người khác bảo vệ thật sự khiến con người ta lạc lối, lưu luyến.
Mộc Trạch Tê cắn môi, tỉnh táo một chút đi Mộc Trạch Tê! Chuyện mà cô làm sau này sẽ khiến sự bảo vệ này không thuộc về cô nữa.

Bình luận (0)

Để lại bình luận