Chương 686

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 686

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Bài luận tiếng Anh trong tay trở nên nặng trĩu, trong lòng Lâm Chi Nam phiền muộn đến cực điểm, dứt khoát dọc theo đường đá trở về ký túc xá.
Gần đến đầu tháng năm, trên đường đi bông liễu cũng không giảm đi bao nhiêu, giống như một tầng mạng nhện thật mỏng kết tơ trên không trung, cơn gió thổi qua, trực tiếp phả vào mũi Lâm Chi Nam.
Vốn dĩ tâm trạng cô phiền muộn như có mấy đốm lửa trong ngực, đang định tăng nhanh bước chân, lại có một quả bóng rổ lăn ra khỏi đường biên, trực tiếp lăn đến chân cô.
“Bạn học, có thể giúp chúng tôi đá qua đây không?”
Lâm Chi Nam ngẩng đầu, mấy nam sinh dáng người thẳng tắp đứng trên sân bóng, bộ đồ chơi bóng màu trắng ở bình thường rất đơn giản, đứng ở nơi này lại là một phong cảnh.
Trong lúc đó cô nhìn thấy Ôn Thời Khải, áo khoác mỏng kéo thẳng đến trên cổ, càng nổi bật lên gương mặt trắng trẻo không dễ tiếp cận kia.
Ôn Thời Khải đương nhiên cũng nhìn thấy cô, sau mấy giây bình tĩnh đối mắt, lại như không có chuyện gì dời mắt.
Anh ta giống như không có ý định ham chiến, đi đến bên cạnh khung bóng rổ lấy một chai nước, đi đến khu nghỉ ngơi.
Chỉ để lại một bóng lưng cho cô.
Vài ngày không gặp, trí nhớ của Lâm Chi Nam còn dừng ở lần trước xa xa nhìn thấy Ôn Thời Khải bị người vây quanh, hai học tỷ muốn xin suất trao đổi đến MIT, nhờ anh ta viết thư đề cử, người đàn ông nhìn như gió xuân lại có thể nhàn nhạt nhìn qua mà không làm ra bất kỳ thái độ nào, rõ ràng là phát huy dáng vẻ sống chết mặc bây phát huy đến đỉnh điểm.
“Mỹ nữ…”
Một giọng nói thúc giục mang theo ý cười khiến Lâm Chi Nam lấy lại tinh thần, cô nhìn thấy Chu Nguyên đấm nhẹ lên bờ vai người kia một cái, nói gọi mỹ nữ cái gì, gọi học muội.
Cảm giác áp bách trước ngực cô giảm đi, cầm bóng lên đưa cho Chu Nguyên, nói chuyện hai câu mới rời đi.
Thật tình không biết lúc cô quay người lại, người đàn ông ở khu nghỉ ngơi đưa mắt nhìn chằm chằm phương hướng cô rời đi, cũng không còn vẻ bình tĩnh như vừa rồi, trong mắt là mấy phần sóng ngầm mãnh liệt.
“Thấy được người, cậu còn quyết định muốn đi hả?” Chu Nguyên cùng cầm một chai nước lên, ngồi bên cạnh anh ta trêu chọc. “Đợi sau khi trở về cũng đừng không nỡ.”
“Có gì mà không nỡ?” Ôn Thời Khải thu lại tầm mắt, giọng nói cũng lạnh nhạt như ánh mắt anh ta.
Anh ta cũng không nhìn Chu Nguyên, ánh mắt nhìn theo ngón tay cái khẽ vuốt ve lên chai nước khoáng.
“Không phải thì thôi, trước không nhắc đến cô ấy nữa.” Chu Nguyên nói. “Chẳng qua sao cậu lại quyết định đột ngột như thế, về trước thời hạn một tháng?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận