Chương 689

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 689

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Sau đó còn có cả so sánh nhóm máu với người cha chưa từng gặp mặt kia của cô, Lâm Dao nhóm máu O, Phương Chí Cương cũng là nhóm máu O, mà Lâm Chi Nam cô lại là nhóm máu A.
Những chứng cứ này đủ để chứng minh cô là một đứa nhỏ không rõ cha, kết hợp với ngày sinh và thời gian mang thai của Lâm Dao, mục đích của Bành Việt không phải bàn cãi…
Nếu như ông ta dùng thư nặc danh gửi bưu kiện đến nhà họ Tần, vợ cả Đường Văn Thành tuyệt đối không có khả năng ngồi im mặc lệ, thêm nữa trước đó bà ta làm càn như vậy, chỉ sợ ngay cả Đế Đô cô cũng không đi ra được.
Lâm Chi Nam nhìn chằm chằm mấy trang giấy này, gần như muốn cười ra nước mắt, cho rằng dựa vào mấy thứ này có thể nắm tôi ư?
Bành Việt, chỉ sợ ông đang nằm mơ rồi.
Một luồng lệ khí và chua xót không kìm nén được liên tục dâng lên trước ngực.
Lúc này đây Lâm Chi Nam mới phát hiện ra được trước đó chính mình có bao nhiêu buồn cười, ngày nào cô cũng che giấu thân thể không chịu nổi kia của mình, sợ Giang Đình biết, sợ Lục Nhất Hoài biết, vì thế hao tổn tâm cơ giấu diếm.
Nhưng quá khứ luôn thỉnh thoảng nhảy ra đe dọa cô, còn có con chó luôn cản đường xuất hiện ở trước mặt cô.
Rõ ràng con đường phía trước có cây rụng tiền vàng ròng đang chờ đợi Bành Việt đến, nhưng vì sao cố tình lại muốn nhìn chằm chằm một kẻ không nơi nương tựa như Lâm Chi Nam cô?
Lâm Chi Nam gần như chết lặng nhìnchằm chằm vào mấy tờ giấy kia, ánh đèn trong ký túc xá chiếu lên trên đầu cô, tạo thành một bóng râm khi cô cụp mắt xuống.
Trong bóng tối này, Lâm Chi Nam dường như nhìn thấy mình rất nhiều năm trước, cô nhìn thấy xuyên qua cửa gỗ kia, hai cơ thể trùng điệp run rẩy trong không gian u ám ẩm ướt.
Cô chỉ lo nhìn sắc mặt dữ tợn ghê tởm của Bành Việt, nghe ông ta líu lo không ngừng chửi mắng, lại quên mất chính mình đã từng nghe được một tiếng rên ɾỉ thống khổ.
Đó là tiếng Lâm Dao kêu cứu.
Đột nhiên một sự hối hận và sắc bén xông thẳng lên đỉnh đầu Lâm Chi Nam.
Cô hận không thể lập tức khiến Bành Việt chết, phanh thây chặt xương cũng chưa đủ, ông ta như thế, Đường Văn Thành lại càng như thế.
Sự thù hận này không ngừng sinh sôi trong đầu cô, giống như cây lớn thụ che trời, không ngừng phát triển…
Tròng mắt Lâm Chi Nam nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.
Bây giờ bày ra trước mặt cô chỉ có hai con đường…

Bình luận (0)

Để lại bình luận