Chương 69

Trước hết, anh nói với người nhà, trong quá trình học cần sự tập trung cao, mọi người không nên vào làm phiền, nhất là Bá Thiến tính tình tinh nghịch hay thích phá đám, anh càng phải dặn dò thật kĩ.
Tuy nhiên, đây chỉ là lá chắn, chưa chắc hoàn hảo.
Sau đó, lúc đang giảng bài cho Kiều Đình, anh rút điện thoại ra và bật chế độ ghi âm.
“Anh làm gì vậy?” Kiều Đình tò mò hỏi: “Anh muốn thu cho em về nhà nghe lại sao?”
Bá Vân mỉm cười bí ẩn, chớp mắt ra hiệu để Kiều Đình ngầm hiểu nhưng thực tế Kiều Đình vẫn mù mờ.
Kiều Đình không có khả năng đi guốc trong bụng người khác.
Bá Vân không giải thích cụ thể, anh bắt đầu giảng bài.
Anh xem trước nội dung học hôm nay, trước khi cho Kiều Đình kiểm tra, sẽ nói những lỗi đã từng mắc hoặc điều cần chú ý, chuyện này trước đây không có.
Lúc trước anh thường cho Kiều Đình làm xong bài kiểm tra hoặc bài tập, anh mới nói về những lỗi sai.
Mặc dù Kiều Đình thắc mắc trong lòng, cô vẫn hồn nhiên nghe lời Bá Vân làm bài tập trong giáo trình xong.
Nếu bạn đọc truyện này tại một trang web khác không phải Mị Sắc Viên, thì chính là đang tiếp tay cho hành vi ăn cắp.
Sau khi làm xong bài tập trong giáo trình, anh lấy sách tham khảo ra, hướng dẫn hết đề này hết đề khác, đề sau khó hơn đề trước, trừ lúc đi vệ sinh ra thì không có lúc nào nghỉ.
Thời gian hai tiếng lặng lẽ trôi qua, Kiều Đình bắt đầu mệt mỏi và không thể tập trung được nữa
Bá Vân nhấc điện thoại và nhấn nút dừng ghi âm: “Được rồi, tới đây thôi.”
Kiều Đình nghĩ rằng cô có thể nghỉ ngơi, vươn tay, ngáp ngả đầu lên bàn.
Cô thấy ngón tay Bá Vân điều khiển trên điện thoại, trong chốc lát đoạn ghi âm trong hai tiếng qua được phát lại.
“Phải nghe lại từ đầu sao?” Kiều Đình hỏi.
“Tất nhiên là không.” Bá Vân ngồi trên xe lăn áp vào tai để nghe thử: “Cái này dành cho mấy người bên ngoài.”
Kiều Đình chớp mắt khó hiểu.
“Chỉ cần tiếng học bài của chúng ta vẫn còn thì sẽ không ai vào làm phiền.”
Đồ ăn vặt, đồ uống đã chuẩn bị sẵn, người nhà không có cớ để lấy.
Hơn nữa ghi âm này còn có công dụng khác…
Khóe miệng Bá Vân cong lên đầy đắc ý.
Kiều Đình mở to miệng ngạc nhiên.
Bá Vân quá… quá nham hiểm.
Bá Vân tận dụng thời cơ hôn miệng nhỏ của cô, đưa đầu lưỡi vào…

“Ưm…Ưm…”
Lưỡi mềm mại bị anh quấn lấy, tay cô ôm mặt anh, cẩn thận đáp lại, máu trong người như được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đầu nhũ khẽ cương lên, sâu trong hoa huyệt như có một dòng điện, vừa tê dại vừa ngứa, không tự chủ được kẹp chặt cơ bắp quanh hoa huyệt, chất lỏng đặc sệt trong suốt chảy ra.
Chưa kể Bá Vân đang mặc quần thể dục, gậy thịt anh đứng thẳng, làm quần thun phồng lên thành một cái lều, khi tay Kiều Đình không cẩn thận đè vào, anh bị đau hít một hơi, hai đôi môi đang dính vào nhau vội tách rời
“Em không muốn『 tính phúc 』nữa sao?”
Bá Vân mạnh tay nhéo má cô, kéo làn da trắng nõn mỏng manh ra, khuôn mặt nhỏ như quả trứng ngỗng đột nhiên bị kéo thành một khuôn mặt bánh bao.
“A, em không cố ý.” Kiều Đình chu môi xin lỗi.
“Thổi cho nó.”
“Thổi… sao?” Kiều Đình nhanh chóng hỏi lại.
“Bây giờ nó rất đau.” Bá Vân phóng lớn và nhấn mạnh từ “rất đau”.
Nếu anh có thuốc nhỏ mắt trong tay, anh sẽ nhỏ hai giọt nước để tăng cường hiệu ứng làm quá.
“Vậy thì em sẽ thổi cho nó.”
Bá Vân cất bàn đạp xe lăn đi, Kiều Đình quỳ xuống giữa hai chân anh.

Bình luận

Để lại bình luận