Chương 69

Đường Viễn Phong hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Tuyết, nhưng anh cũng không rời khỏi cơ thể của Cố Nhã, thay vào đó là anh dùng sức cắm rút vào cơ thể của Cố Nhã.
Không còn cách nào, tiểu huyệt non nớt của Cố Nhã thật sự rất quyến rũ, nếu Đường Viễn Phong cứ rút ra thế này e rằng sau này côn ŧᏂịŧ sẽ có vấn đề.
Bạch bạch bạch —
Trơ mắt nhìn vợ sắp cưới đứng trước mặt, Đường Viễn Phong bắn cả đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt của mình vào trong tiểu huyệt của Cố Nhã.
“A…”
“A…”
Cố Nhã và Đường Viễn Phong cùng nhau cao trào.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy dọc xuống bàn ăn theo nơi giao hợp của hai người.
Cố Tuyết sắp sụp đổ.
Đó là bàn ăn được cô ta lựa chọn cẩn thận, khi chọn xong, cô ta còn mong ngóng được ăn ở đó sau khi kết hôn với Đường Viễn Phong, cho dù là quan hệ tìиɧ ɖu͙© thì cũng không nên quan hệ ở đây…
“Cố Nhã, đồ khốn kiếp vô liêm sỉ, mày giống hệt mẹ mày, sinh ra đã là cặn bã, mẹ mày cướp của mẹ tao, mày cũng cướp của tao!”
Cố Tuyết xé bỏ lớp ngụy trang cuối cùng, thấy lời mắng chửi của cô ta, Đường Viễn Phong kinh ngạc nhíu chặt mi tâm.
Cố Tuyết tức giận, đây là điều chắc chắn, cho dù cô ta có đánh đập và mắng chửi Cố Nhã và bản thân anh thì cũng là điều bình thường, nhưng người nɠɵạı ŧìиɧ là anh, cho dù Cố Nhã có sai thì cũng không thể trút giận lên một mình cô, tại sao Cố Tuyết lại nhằm vào Cố Nhã, còn mắng cả mẹ của cô?
Câu Cố Tuyết nói ra sau đó đã trả lời cho suy nghĩ của Đường Viễn Phong.
“Sớm biết như vậy lúc trước mẹ tao tìm người cưỡиɠ ɖâʍ mẹ mày đã cưỡng luôn cả mày, như vậy mày sẽ không còn cơ hội dụ dỗ chồng tao!!”
Cố Tuyết nghiến răng căm hận, “Mày thấp hèn giống y như mẹ mày, đều dạng chân để đàn ông tùy tiện thao!”
Cố Nhã siết chặt hai tay.
Đúng vậy.
Trước đó mẹ cô vẫn luôn khỏe mạnh nên cho dù cãi nhau với Cố Đình Sinh cũng không phải vấn đề gì to tát, nhưng Trần Mạt Bình lại không ngừng gọi điện thoại quấy rầy mẹ cô, còn tìm người tới cưỡиɠ ɖâʍ mẹ cô.
Do đó mẹ cô mới ngã bệnh, nhiều năm như vậy, mẹ cô ngày nào cũng hận Trần Mạt Bình, cô cũng vậy, hận Trần Mạt Bình, hận cả Cố Tuyết!!
“Cố Tuyết, đủ rồi!” Đường Viễn Phong ngăn Cố Tuyết đang phát điên lại.
“Tình nhân phá hoại gia đình người ta không hiếm, nhưng đi tìm người cưỡиɠ ɧϊếp vợ của người ta thì tôi lần đầu nghe được. Cố Tuyết, trước đó cô đều giả vờ nhu nhược thiện lương trước mặt tôi sao?” Sắc mặt Đường Viễn Phong u ám.
ANh cũng biết Trần Mạt Bình không phải vợ nguyên phối của Cố Đình Sinh, nhưng không ngờ Trần Mạt Bình lại dùng loại phương thức này để thượng vị?!
Hóa ra từ trước tới này Cố Tuyết luôn giả vờ yếu đuối và tốt bụng trước mặt anh, anh luôn nghĩ cô ta là một người phụ nữ đức hạnh, khi quan hệ với Cố Nhã còn cảm thấy có chút áy náy khi đối mặt với Cố Tuyết.
Nhưng khi phát hiện ra bộ mặt thật của Cố Tuyết, Đường Viễn Phong chẳng còn cảm thấy áy náy với cô ta nữa.
Nếu anh kết hôn với một người phụ nữ xấu xa như vậy thì sau này sống yên ổn sao!?
“Không…không phải như vậy.” Cố Tuyết nhận ra mình đa tức đến lỡ lời, nói ra cả những gì mẹ mình đã làm, “Viễn Phong, anh nghe em nói…”
“Tất cả đều là do tiện nhân Cố Nhã gây ra, cô ta cố tình quyến rũ anh để trả thù em, cô ta không hề thích anh…”
“Đủ rồi, tôi không muốn nghe!” Đường Viễn Phong mạnh mẽ hất tay Cố Tuyết ra, “Đúng lúc chúng ta còn chưa lãnh chứng, hôn lễ hủy bỏ đi.”
Cố Tuyết lúc này tưởng mình nghe nhầm, “Rõ ràng là anh nɠɵạı ŧìиɧ…..anh có lỗi với em, anh dựa vào cái gì mà hủy bỏ hôn lễ, mẹ em làm là chuyện của mẹ em, anh là đồ ngu sao, bị lợi dụng còn giúp tiện nhân kia?!”
“Anh nghĩ cô ta thích anh sao?”
Yết hầu của Đường Viễn Phong khẽ lăn, tình cảm của Cố Nhã dành cho anh rất đột ngột. Anh biết Cố Nhã có động cơ không trong sáng nhưng anh vẫn bị trầm mê cơ thể của Cố Nhã, hết lần này đến lần khác không thể tự thoát ra, nhưng anh biết rõ một chuyện.
Cho dù không quen Cố Nhã, nếu anh biết những điều bẩn thỉu mà Cố Tuyết và Trần Mạt Bình đã làm trước đây, anh sẽ không chọn kết hôn với Cố Tuyết.
Mẹ nào con nấy, mẹ có thể không từ thủ đoạn thì sau này Cố Tuyết cũng có thể, Đường Viễn Phong không muốn giữ bom hẹn giờ ở bên mình, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ.
“Cô ấy có thích tôi hay không không quan trọng, nhưng hiện tại tôi không muốn lấy cô, cô thức thời một chút.”
Đường Viễn Phong trực tiếp nắm tay Cố Tuyết lôi ra khỏi cửa.
Cố Nhã nhìn Cố Tuyết với ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Cô đã thắng.
Sau bao nhiêu năm tủi nhục, cuối cùng cô cũng trả lại tất cả sự phản bội và nỗi đau mà Trần Mạt Bình dồn lên mẹ mình trở lại Trần Mạt Bình, và…con gái của bà ta.
Rầm-
“Đường Viễn Phong!”
“Đồ khốn nạn!!”
“Đồ khốn nạn nhẫn tâm!!”
“Cố Nhã, mày là tiện nhân chuyên đi quyến rũ chồng người khác, hai người là một đôi tiện nhân, không chết tử tế.”
Ngoài cửa, tiếng chửi thề của Cố Tuyết vẫn tiếp tục, nhưng khi Cố Nhã nhìn Đường Viễn Phong, đôi môi đỏ mọng của cô cong lên, cô nhướng mày cười, “Đồ ăn đã chuẩn bị xong, cậu có muốn ăn không?”
“Cái miệng nhỏ ở phía dưới thì đã no rồi, nhưng cái miệng nhỏ ở phía trên vẫn rất đói.” Cố Nhã tỏ vẻ đáng thương.
Lửa giận trong lòng Đường Viễn Phong lập tức biến mất.
Anh có thể nhìn ra Cố Nhã cố ý, nhưng có vẻ như…
Cho dù cô cố ý cũng không sao?!
—————————-
Toàn văn hoàn.
Hẹn gặp mọi người ở bộ truyện sau, truyện sau sẽ là về anh rể nhaaaa. Mong mọi người ủng hộ mình!!

Bình luận

Để lại bình luận