Chương 69

Với cương vị là sinh viên ngành y, hắn biết điểm mẫn cảm của phái nữ ở đâu.
Chỉ trong một lúc, Nhược Diệp dù mới lêи đỉиɦ nhưng từ dưới tiểu huyệt lại truyền đến từng trận tê dại ngứa ngáy, ngực phập phồng lên xuống kịch liệt, hai chân cũng khó nhịn cọ xát cánh tay người đàn ông.
“Ha a… Mau đút vào… Tử Hiên ~ Em muốn…” – Giọng Nhược Diệp kiều mị uyển chuyển mang theo chút nức nở khóc lóc động lòng thương, Tống Tử Hiên sao có thể trêu chọc cô được nữa huống chi là côn ŧᏂịŧ hắn đã sớm cứng như đá.
Một tay cởi xuống quần áo trên mình phóng xuất ra côn ŧᏂịŧ thô to.
Cảm nhận được nguồn nhiệt giữa hai chân, Nhược Diệp gấp không chờ nối lấy hai chân kẹp lấy eo Tống Tử Hiên, tiểu huyệt cơ khát dí sát vào thứ nóng hổi kia khiến cho dịch nhầy ướŧ áŧ phùn phụt ra theo từng động tác. Lỗ nhỏ bây giờ trông giống như một cái miệng nhỏ tham ăn, không ngừng mấp máy muốn nuốt chửng cả côn ŧᏂịŧ hắn.
Mái tóc đen dài xõa tung trên gối đối lập với làn da tuyết trắng khiến cho cô trở nên giống như một con ma nữ, vừa quỷ quyệt lại vừa mê người. Bầu ngực trước ngực cũng chuyển động lên xuống theo từng tiếng thở dốc, hai mắt ngân ngấn nước nhìn vào mắt người đàn ông. Khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, con mắt phiếm sâu tìиɧ ɖu͙©.
“Ha a… Tử Hiên… Của anh nóng quá… Mau đi… Em muốn anh… Muốn anh…”
Tống Tử Hiên cong cong khóe miệng, đôi tay duỗi ra bóp nhẹ cái mũi cô đầy yêu thương, hắn cười nói: “Mèo nhỏ ham ăn, đừng nóng vội, anh thỏa mãn em liền đây.”
Nói xong vòng eo hắn thúc lên, dươиɠ ѵậŧ thô dài liền xuyên qua bên trong hoa huyệt, từng chút từng chút một đi vào cho đến khi cắm vào chỗ sâu nhất trong tử ©υиɠ.
Bị lấp đầy trong giây lát như thế làm cả lớn não cô trống rỗng. “A!” – Cô nhịn không được ngã cổ về phía sau để phát ra tiếng ngâm dâʍ đãиɠ.
Tống Tử Hiên không sốt ruột đâm vào rút ra mà chuyển động vòng eo làm cho côn ŧᏂịŧ cọ xát bên trong cơ thể Nhược Diệp, hắn muốn cảm thụ tầng tầng lớp lớp thịt mềm bên trong tiểu huyệt bao vây lấy.
“Ưʍ… Ưʍ…” – Nhược Diệp nhẹ giọng rêи ɾỉ, tiểu huyệt bị lấp đầu không những không làm giảm bớt đi du͙© vọиɠ mà ngược lại càng làm cô thêm muốn bị hung hăng trêu đùa. Cô không tự chủ uốn éo cơ thể, cố ý kề sát núʍ ѵú dựng đứng cọ xát lên cơ ngực rắn chắc của Tống Tử Hiên, đồng thời cũng co rụt tiểu huyệt lại.
Tống Tử Hiên rên khẽ trong cổ họng, kɧoáı ©ảʍ như xông thẳng lên trên đỉnh đầu. Biết cô đã dần thích ứng, lúc này hắn mới nhanh chóng đâm vào rút ra.
Bắt đầu vào tiết tấu, Tống Tử Hiên thoạt nhìn mảnh khảnh nhưng lực eo lại vô cùng lớn, hắn nhanh chóng đâm vào làm Nhược Diệp cảm thấy như thịt toàn thân mình như muốn rung động theo. Tiếng rêи ɾỉ bên miệng trở nên đứt quãng: “Ưm a a… Tử Hiên… Tử Hiên… Nhanh… Nhanh một chút… Ưm a… Cứng quá… Nhanh…”
Tống Tử Hiên nhịn không được cúi đầu xuống nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi đỏ, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng quấn quýt cái lưỡi đinh hương đầy ám muội. Nhược Diệp ẩn ẩn ngửi được hương vị bạc hà độc hữu trong miệng hắn, hương khí đó thấm từng thớ ruột gan khiến cô không cầm lòng nỗi mà ôm chặt lấy cổ hắn tham lam hôn trả.
Hắn chậm rãi vuốt ve vòng eo cô, lòng bàn tay nóng bỏng xoa bóp mạnh bạo nơi mềm mại, xúc cảm đó làm hắn muốn nghiện.
“Tử Hiên…” – Giọng nói có chút khàn khàn mang theo tràn đầy mùi vị ái tình, tiếng kêu mềm mại càng thêm đốt cháy lửa dục bên trong lòng Tống Tử Hiên, hắn bế nửa người cô lên vòng đến trong lòng ngực. Một tay ôm eo thon, một tay khác bóp lấy chỗ mềm mại không ngừng nhảy lên, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng xoa bóp trong tay. Bầu vυ” bị độ ấm từ lòng bàn tay hắn truyền đến làm cho càng thêm sưng to.
Hạ thân hai người vẫn dính chặt nóng bỏng, côn ŧᏂịŧ nhiều lần đâm sâu vào, mỗi một lần nhấp đều hôn vào thành tử ©υиɠ thậm chí còn làm bụng nhỏ cô ẩn ẩn đau đau. Liên tục chụp đánh phát ra âm thanh bạch bạch bạch không ngừng, chất lỏng da^ʍ mĩ khiến cho nơi bọn họ giao hợp ướt dầm dề tạo thành một mảng hỗn độn.
“Ưm a a…” – Tống Tử Hiên thọc tới cái gì đó nhô nhô lên thì Nhược Diệp lại kinh hãi thét ra tiếng, bên trong tiểu huyệt bắt đầu co rút kịch liệt, nước da^ʍ phun ra như thác bắn thẳng lên trên qυყ đầυ hắn. Sau khi lêи đỉиɦ, Nhược Diệp ghé sát vào cổ người đàn ông, cả cơ thể cô tê liệt ngã xuống trong lòng ngực hắn.
Dươиɠ ѵậŧ bị xối nước da^ʍ nóng hổi càng thêm nóng như lửa, hắn ôm lấy eo cô càng đẩy nhanh tốc độ đâm vào rút ra. Rêи ɾỉ một tiếng, Tống Tử Hiên rốt cuộc mới bạo phát, hắn nhịn không được nữa phun hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ kí©ɧ ŧɧí©ɧ vào bên trong vách trong tử ©υиɠ Nhược Diệp.
Sau cao trào, hai người nhìn nhau thở phì phò cho đến khi Nhược Diệp phụt cười ra tiếng.
Thấy ánh mắt hoài nghi của người đàn ông, Nhược Diệp vuốt ve da thịt như ngọc của hắn, trong mắt hiện ra vẻ ranh mãnh, tươi cười trên khóe miệng càng thêm diễm lệ: “Thì ra đóa hoa cao lãnh không gần nữ sắc của học viện y mấy người là như thế này đó ~”
Ngữ khí Nhược Diệp tràn đầy trêu chọc pha chút bướng bỉnh làm Tống Tử Hiên không thể trách cứ tính tình cô được mà ngược lại hắn còn bất đắc dĩ khẽ cười, đáy mắt tràn đầy dung túng, nhỏ nhỏ nhẹ nhẹ nói: “Cho mình em biết thôi, đừng nói với bọn họ nhé?”
Nhược Diệp sửng sốt, nhất thời không biết nói tiếp như thế nào.
“Nhược Diệp.” – Tống Tử Hiên nhìn cô chăm chú, dường như trong mắt hắn vừa xẹt qua một tia ánh sáng khác thường, khóe miệng cong lên đầy ý cười. Ánh mắt hắn ôn nhuận như ngọc lại mang theo chút mê hoặc: “Thêm một lần nữa được không?”
Nói xong không chờ cô trả lời hắn liền nhẹ nhàng đè cô ở dưới thân, những nụ hôn liên tiếp rơi xuống trên cổ, vành tai. Ngón tay thon dài cũng không an phận đi trêu chọc tiểu huyệt ướt dầm dề.
Thấy động tác không nhanh không chậm lại cực kỳ ưu nhã của hắn, Nhược Diệp đột nhiên cảm thấy mình mới chính là con mồi bị hình tượng hiều lành dịu dàng lừa gạt mà rơi vào trong bẫy của hắn.
Vì sao tiểu bạch thỏ thuần khiết của cô lại biến thành một lão hồ ly rồi??

Bình luận

Để lại bình luận