Chương 69

: Nụ hôn tạm biệt ánh trăng sáng, pheromone của Omega và Alpha giao hòa (phần 1)

Đến đêm, đêm tân hôn thuộc về Lục Dập Phong và Lạc Phồn vẫn chưa kết thúc, người trên bãi biển lui tới lui đi cực kỳ náo nhiệt.

Ban ngày Lạc Minh bị tàn phá sâu sắc, lại nôn thêm một đường, còn bị Tiêu Trạch giày vò cả buổi chiều, giờ phút này mệt mỏi đến nỗi đi đường cũng không nổi, cũng không có ý định xen vào đêm tân hôn của em trai.

Tắm rửa xong đi ra, không biết Tiêu Trạch đã vào phòng từ lúc nào, hắn ngồi ở bên cạnh bàn, ngẩn người nhìn bánh ngọt trên bàn.

Lạc Minh cố ý nói móc hắn: “Nhìn vật nhớ người? Cậu vẫn nên sớm quay đầu là bờ đi, người ta hiện tại đã chính thức cầm giấy chứng nhận kết hôn với Lục Dập Phong rồi.”

”Nào có.” Tiêu Trạch đứng dậy, đi tới trước mặt Lạc Minh, ôm anh vào lòng, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc nói: “Bây giờ em chỉ nghĩ đến anh.”

”Lòng người khó đoán, cậu nói là tôi tin sao?” Lạc Minh nghiêng đầu nhìn hắn, đáy mắt lộ ý cười dịu dàng.

Anh tránh khỏi vòng tay Tiêu Trạch, đi tới bên cạnh bàn, khoét một miếng bánh ngọt ăn, ăn xong thì châm chọc: “Ngọt quá, giống hệt như pheromone của Lạc Phồn, ngấy đến mức làm người ta chịu không nổi.”

”Vậy thì không ăn nữa. Anh thích ăn vị gì? Em gọi người đưa tới cho anh nhé?”

”Không cần.” Anh vốn cũng không muốn ăn bánh ngọt, có điều đây dù sao cũng là tâm ý của em trai.

Miếng bánh này là tầng cao nhất của bánh ngọt, bên cạnh có một người nhỏ, rõ ràng là bộ dáng Lạc Phồn nhưng lại thiếu mất một cái đầu, một tay còn nắm chặt tay Lục Dập Phong.

Đầu cũng không phải là do anh làm anh trai độc ác đào mất đi, là ban ngày cậu nhất định muốn Lạc Minh ăn bánh ngọt nên không chịu buông tha cho anh, tự móc đầu mình xuống đút vào trong miệng anh.

“Cậu nói xem, bánh ngọt tân hôn thế này lại khiến đôi vợ chồng son tách ra có phải quá không may mắn không?” Lạc Minh hỏi.

Tiêu Trạch suy nghĩ một chút, nói: “Hay là đưa về?”

”Tôi cảm thấy nên bưng một nửa kia tới, tôi ăn luôn.” Nói đến đây, Lạc Minh thở dài một hơi: “Cậu biết không, thật ra tôi rất ghét người nhà họ Lạc, bao gồm cả Lạc Phồn cũng thỉnh thoảng ghét.”

Tiêu Trạch ngày hôm nay đã nhìn thấy, thái độ của người nhà họ Lạc đối với Lạc Minh quả thật lạnh lùng đến đáng sợ.

“Nhưng mỗi lần em ấy đều đem những thứ mình cảm thấy tốt nhất tới cho tôi, thứ cậu tặng em ấy khi còn bé, em ấy cũng từng đưa đến trước mặt tôi hiến tặng vật quý. Bình thường em ấy ở nhà rất ngoan, lời trưởng bối nói đều sẽ nghe theo, mẹ bảo em ấy không nên học theo tôi, tôi ngoắc ngoắc tay là em ấy lại muốn dán sát bên cạnh tôi.” Hốc mắt Lạc Minh đột nhiên ươn ướt, lại cố gắng kéo ra một nụ cười.

”Nhìn em ấy bị lão già Lục Dập Phong kia gây họa, thật ra tôi cũng rất không vui.”

Sau khi Lạc Phồn rời khỏi nhà họ Lạc, anh hoàn toàn không còn vướng bận gì nhà họ Lạc, ý thức được đứa nhỏ trước kia của lúc nào cũng gọi anh là anh trai không bao giờ cần anh nữa, trong lòng lành lạnh, giống như bị dội một chậu nước lạnh.

________________

Bình luận

Để lại bình luận