Chương 691

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 691

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Một giây sau, Lâm Chi Nam nghe thấy chính mình đổi giọng. “Được ạ, thím hai, cháu sẽ đi cùng thím.”
Sau khi cúp máy, toàn bộ ký túc xá đều là tiếng tim đập của cô, dường như ngâm mình trong suối nước nóng sắp sôi.
Bành Việt, không phải ông muốn dùng người nhà họ Tần để uy hiếp tôi sao? Tôi cố tình muốn chặn đứng con đường này của ông.
Nếu đã lựa chọn con đường dê vào miệng cọp kia, Lâm Chi Nam lường trước dung mạo chính mình và Lâm Dao có năm phần tương tự, chắc chắn khiến Tần Lâm nghi ngờ, chỉ sợ sau đó sẽ ra tay điều tra.
Cô lần lượt viết xuống những cảnh ngộ mà mình trải qua, lặp đi lặp lại để tránh lọt, mặt khác nghĩ xem làm cách nào mới có thể sau khi cô rời đi, nắm rõ động tĩnh của Tần Lâm…
Máy nghe trộm
Trong đầu đột nhiên nhảy ra từ này, Lâm Chi Nam cảm giác có thể thực hiện được, cô không cách nào biết sau đó Tần Lâm chuẩn bị làm gì, chỉ khi để lại thiết bị nghe lén, từng tin tức truyền đến chỗ cô, cô mới có thể tùy cơ ứng biến, gặp chiêu phá chiêu.
Không vào hang hổ sao bắt được hổ con, đạo lý này từ nhỏ Lâm Chi Nam đã rất tán đồng, hiện tại cũng thế, cô lặp đi lặp lại suy nghĩ kế hoạch này, đồng thời cũng tìm trên mạng xem có thể mua được máy nghe trộm ở đâu.

Thời buổi này, bộ công an và bộ công thương đã bày tỏ rõ ràng, mua bán thiết bị nghe lén thuộc về hành vi trái pháp luật, nhưng thị trường có nhu cầu, đủ loại máy nghe trộm đã sớm tràn lan trên thị trường.
Sáng ngày hôm sau Lâm Chi Nam không có tiết, sau khi mua máy nghe lén về đã là hơn một giờ chiều, cô theo thói quen đi từ cổng phía Tây vào trường.
Nơi này đánh dấu dã tâm của cô bắt đầu, là lúc cô đang mộng mị nhìn thấy được Giang Đình, từ đó bắt đầu thận trọng từng bước, mỗi lần đi qua cổng Tây, cũng có thể khiến cho Lâm Chi Nam tỉnh táo hơn.
Lần này hoàn toàn giống như trước đây, chẳng có mấy học sinh, cô lại nhìn thấy được Liên Thắng đứng bên cạnh đá cẩm thạch.
Anh ta đang nghiêng người dựa vào trên tảng đá, ánh mắt nhìn chằm chằm dưới chân, ngay cả dáng vẻ cũng bị ngăn trong bóng râm, không biết đang suy nghĩ gì.
Trường học không dễ cho người bên ngoài vào, cho nên Lâm Chi Nam cũng không biết anh ta đã đứng đó bao lâu, hay là bao nhiêu ngày.
Cô như thường lệ đi lên phía trước.
Ánh mắt Liên Thắng tự nhiên quét đến, sau khi phát hiện là cô, trong nháy mắt, ánh mắt sáng ngời như trước.
“Lâm Chi Nam.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận