Chương 697

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 697

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Trong lúc cô diễn kịch đến cao trào, da đầu cô đột nhiên cảm thấy tê rần, bỗng nhiên phát giác được Ôn Thời Khải ở đối diện đang nhìn về phía mình.
Nhịp tim của Lâm Chi Nam không khỏi đập thình thịch, vốn cho rằng người đàn ông kia chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, nhưng qua mấy giây lại phát giác ra được, ánh mắt anh ta cố định trên đỉnh đầu cô một thời gian dài, khiến thần kinh cô trở nên căng thẳng.
Người này nhìn cô làm gì?
“Xảy ra chuyện gì thế? Cô làm việc ở nhà họ Đường ngày đầu tiên à? Ngay cả một cốc cà phê cũng không bưng xong?” Tần Lâm không giận tự uy.
“A Lâm, trước đừng mắng cô ta, dẫn đứa nhỏ này đi lên thay quần áo đã.”
Vốn dĩ bà ta không có thiện cảm gì với Lâm Chi Nam, quát lớn cũng chẳng qua là để chu toàn lợi ích nhà họ Tần, lần này có người nói thế, Tần Lâm đương nhiên nhả ra, đang chuẩn bị gọi người dẫn Lâm Chi Nam đến phòng khách thay quần áo, ánh mắt liếc qua sợi tóc đen nhánh của thiếu nữ đột nhiên dừng lại, một ý tưởng tràn ngập đầu óc của bà ta.
“Chi Nam, để dì dẫn cháu đi thay quần áo khác.” Tần Lâm vừa nói xong đã đứng dậy.
Lâm Chi Nam. “Dạ.”
Cô giả bộ giống như con cá ngu ngốc không biết gì mắc câu, vừa mới từ trên ghế đứng lên đã chạm vào ánh mắt Ôn Thời Khải ở đối diện.
Đôi con ngươi màu nâu nhạt của người đàn ông lóe lên ánh sáng, lạnh nhạt nhìn về phía cô, lại có chút lạnh.

“Đây là bộ sườn xám mà trước đó Nhạc Du thích nhất, còn chưa kịp mặc, dáng người hai đứa không khác là bao, dì nghĩ Chi Nam mặc nó cũng rất đẹp.”
Đi vào phòng thử đồ, trong tay Tần Lâm đã mang theo bộ sườn xám, cười hỏi Lâm Chi Nam. “Cháu thích không?”
Trong tay bà ta là một bộ sườn xám với tông màu chủ đạo là trắng và xanh lam, có hoa văn ở phần cổ áo, nhìn cao quý lại rất thích hợp như cô gái ở độ tuổi Lâm Chi Nam.
Đối mặt với dáng vẻ cố gắng nhiệt tình của Tần Lâm, ánh mắt Lâm Chi Nam sáng lên. “Dì Tần, bộ sườn xám này thật đẹp.”
Cô câu nệ nhận lấy đi đến phòng tắm.
Chẳng qua lát sau đi ra, người sửng sốt lại là Tần Lâm, thiếu nữ đứng ngược sáng, ánh nắng chiếu lên, làm cho gương mặt cô nhu hòa mà kinh diễm, bộ sườn xám tôn lên vòng eo nhỏ chưa đến một nắm tay của cô.
Nổi bật lên cả khí chất yếu đuối lại vô tội.
Trong lúc hoảng hốt, Tần Lâm giống như thấy được cố nhân… Bà ta đi đến Quốc Sắc Thiên Hương, mặc dù đứng ở vị trí thẩm phán, là chồng bà ta đền bù cho bà ta cùng với ngầm thừa nhận quyền sinh sát.

Bình luận (0)

Để lại bình luận