Chương 7

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 7

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Đúng lúc người của trung tâm bảo vệ động vật cũng đã đến, tên mập không kịp bỏ chạy đã bị “mời” ra ngoài xe.
“Anh Ám, khi nãy anh đẹp trai xỉu luôn đó!” Tên mập và xe của trung tâm bảo vệ động vật vừa đi thì Đàm Viên Viên liền lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía Thẩm Ám, “Đẹp trai đến mức em thiếu chút nữa chảy máu mũi luôn!”
Thẩm Ám khẽ cong môi rồi xoay người bước về phía văn phòng.
Bạch Lê nghe được tiếng động mở cửa thì có vẻ hoảng sợ, cô gần như bối rối mà đứng dậy khỏi ghế, đầu vẫn cúi xuống, vành mũ rộng thùng thình của áo hoodie bao phủ toàn bộ đầu của cô, chỉ còn lại mỗi đôi tay lộ ra ngoài.

Trắng nõn nhỏ nhắn.
Những ngón tay bị vấy máu đã được lau bởi khăn giấy ướt, giờ phút này lại không dám tùy tiện vứt khăn giấy đã sử dụng vào trong thùng rác văn phòng mà chỉ nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Người đã đi rồi.” Thẩm Ám bước đến ngồi xuống ghế, cách bàn làm việc nhìn về phía Bạch Lê, “Cô có thể đi.”
Ban nãy cô nghe thấy anh đã gọi điện thoại để người của trung tâm bảo vệ động vật đến đón mèo đi.
“…Cảm ơn anh.” Khi Bạch Lê đáp nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên, chỉ là trước khi đi mới thật cẩn thận ngước nhìn Thẩm Ám một cái.
Chính là cô không nghĩ đến người đàn ông kia cũng đang nhìn lại mình.
Mặc dù cách chiếc kính râm, biết rõ anh không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô nhưng Bạch Lê dường như vẫn bị dọa, hoảng loạn mở cửa rồi bỏ chạy.
Thẩm Ám: “…”.

Suốt hai ngày liền trời đều đổ mưa.
Thẩm Ám không đi chỗ nào hết mà chỉ ngây người ở phòng khám hai ngày này.
Người bạn của người phụ nữ ở câu lạc bộ mang mèo đến xem bệnh, là một con mèo Anh lông ngắn, một màu xám thuần xinh đẹp, Đàm Viên Viên vô cùng thích thú, không nỡ buông tay mà còn sờ hồi lâu.
Mãi đến khi nghe thấy đối phương hẹn Thẩm Ám ra ngoài dùng bữa thì cô ấy mới tỉnh ngộ, hóa ra người kia là tình địch, ngay lập tức thả con mèo ra, chuyên nghiệp và nghiêm túc mà ngồi ở vị trí trước bàn đăng ký, dỏng tai lắng nghe người phụ nữ này nói chuyện với Thẩm Ám.
“Anh đã giúp chúng tôi một việc lớn, vậy mà lại không cho tôi cơ hội mời cơm sao?” Người phụ nữ kia cười nói.
Thẩm Ám cũng không ngẩng đầu lên mà vẫn xem lịch hẹn trước, “Không có thời gian.”
“Thời gian có thể sắp xếp được mà.” Người bạn của phụ nữ kia cười lớn tiếng, “Nếu như anh muốn thì có thể dành ra thời gian trống mà đúng không?”
“Thật xin lỗi, không thể dành ra thời gian trống.” Mặc dù Thẩm Ám nói xin lỗi nhưng biểu cảm trên mặt lại chẳng có chút hối lỗi nào.
Trong nháy mắt bầu không khí đình trệ, Đàm Viên Viên hận không thể vỗ tay khen ngợi Thẩm Ám, nhưng cô ấy đã mỉm cười hướng hai người kia nói, “Hoan nghênh lần sau lại đến.”
Sau khi tiễn hai người phụ nữ xấu hổ đó đi thì Đàm Viên Viên thở dài nói, “Anh Ám, những người thích anh đều theo đuổi tới tận phòng khám, anh lại không tìm bạn gái, em chỉ sợ bọn họ mỗi ngày đều đến mất.”
“Tìm ai? Chẳng lẽ cô không muốn Mao Toại tự đề cử mình (*) à?” Miêu Triển Bằng tiếp lời.

(*) tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử.
Mặc dù Đàm Viên Viên cũng đang có ý nghĩ này nhưng lại bị Miêu Triển Bằng vạch trần như vậy, vẫn có chút đỏ mặt, “Nói cái gì thế, tôi chỉ quan tâm anh Ám thôi.”
“Ồ.” Miêu Triển Bằng nhún vai, dường như không tin.
Đàm Viên Viên xấu hổ tức giận mà trừng mắt liếc cậu ấy một cái, cô ấy nhìn Thẩm Ám hỏi, “Anh Ám, rốt cuộc anh thích loại con gái nào vậy?”
Thẩm Ám ném lịch hẹn trước lại trên bàn, nhàn nhạt đáp, “Không biết.”
“Không biết? Anh Ám, không phải anh chưa từng nói qua loại chuyện này đó chứ?” Đàm Viên Viên ngạc nhiên.
Thẩm Ám không phản ứng lại cô ấy, xoay người bước vào văn phòng.
Đàm Viên Viên nhanh chóng chạy đến trước mặt Miêu Triển Bằng hỏi, “Anh Ám chưa từng có bạn gái? Không thể nào, anh ấy đã gần ba mươi rồi, sao có thể chưa từng có bạn gái được?!”

Bình luận

Để lại bình luận