Chương 7

Anh trai chỉ mới chạm vào tay cô thôi mà Diệp Chi đã bắt đầu run lên không kiểm soát, ánh mắt lẫn vẻ mặt đều lộ rõ vẻ hoảng sợ. Cô không dám tránh né quá rõ ràng, khi đối phương chạm vào thì toàn bộ cánh tay đều nổi da gà lên.

Diệp Chi cụp mắt xuống: “Tối qua em gặp ác mộng nên ngủ không ngon.”

“Vậy hôm nay em ngủ nhiều thêm một lát. Anh hai sẽ đổi ca, có thể ở bên em cả ngày.”

Trước kia Diệp Nam Phong thấy trạng thái của cô không tốt đều sẽ xin nghỉ phép, bệnh viện có một chuyên gia có năng lực như vậy nên rất dễ dàng xin nghỉ, lúc đó Diệp Chi còn cảm thấy bản thân đã làm liên lụy đến anh.

Hiện giờ nghĩ kỹ lại, một chút gió thổi cỏ lay của cô mà đã ảnh hưởng đến sinh hoạt anh hai, chỉ là ác mộng mà thôi, anh liền cố ý xin nghỉ để ở bên cô.

“Không, không cần…”

Diệp Chi thận trọng nói, Diệp Nam Phong lau xong tay cho cô nhưng vẫn không thu lại, anh di chuyển xuống đùi cô, ngựa quen đường cũ mà sờ vào bên trong đùi.

Toàn bộ chân Diệp Chi đều đã tê rần, làn da hơi ngứa ngáy, cộng thêm sự căng thẳng và sợ hãi làm cơn ngứa rất nhanh đã truyền khắp toàn thân.

Cơ thể cô khẽ run lên, hơi thở bắt đầu dồn dập không thể kiểm soát.

“Không có việc gì.” Diệp Nam Phong lặng lẽ đến gần, đè thấp giọng nói: “Vừa lúc không có ca phẫu thuật quan trọng nào, nếu có ca phẫu thuật khẩn cấp, họ vẫn sẽ gọi cho anh.”

Liếc mắt nhìn thấy anh trai đã ăn xong bát cháo, ánh mắt anh vẫn luôn đặt trên người Diệp Chi. Diệp Chi không dám thả lỏng một giây phút nào, sợ rằng mình sẽ lộ ra dấu vết.

Là một bác sĩ nội thần kinh, nếu muốn gây ra điều gì đó tồi tệ cho cơ thể người khác, có lẽ sẽ rất dễ dàng.

Diệp Chi cũng cảm nhận được.

Cô đặt muỗng xuống: “Em ăn no rồi, muốn ra ngoài đi dạo.”

Diệp Nam Phong nhìn cô chỉ ăn hai muỗng cháo, lo lắng nói: “Chi Chi có tâm sự gì sao? Hôm nay em nói chuyện đều nhỏ giọng, hay có bí mật gì mà không thể nói cho anh hai biết? Hửm?”

Anh vẫn nói chuyện với giọng điệu ôn nhu như vậy, cũng chính anh là người đã dỗ cô ngủ khi cô còn nhỏ. Đó là thanh âm từng khiến Diệp Chi cảm thấy an toàn, bây giờ quanh quẩn bên tai cô dường như được phóng đại gấp nghìn lần. Sự chấn động của màng nhĩ do giọng nói gây ra có thể làm da đầu Diệp Chi tê dại.

Làm gì giống thanh âm của thiên sứ chứ, càng giống như ác ma mới đúng.

Diệp Chi cảm thấy chán nản, cắn chặt răng, lộ ra nụ cười tươi: “Không có, chỉ là đột nhiên muốn nghe thấy âm thanh bên ngoài thôi.”

“Nhưng anh hai còn chưa ăn xong, Chi Chi ngồi với anh một lúc được không?”

Tay Diệp Nam Phong dần dần hướng lên trên, đầu ngón tay chạm vào háng cô, vừa rồi chạm vào đùi chỉ là ngứa ngoài da, lúc này thì cơn ngứa đã trực tiếp xuyên vào xương cốt, cảm giác tê dại trên da vẫn chưa tiêu tan, mà trong người cô đã bắt đầu có chuyển biến kỳ lạ.

“Ưm…”

Diệp Chi không ngờ bản thân lại không nhịn được mà phát ra tiếng ngâm khẽ, nhanh chóng trả lời anh trai: “Được, anh hai cứ ăn từ từ….. ư….”

Hạ Thư Niên đã từng hôn lên người cô, cảm giác lúc đó rất thoải mái, cả tâm trí đều đắm chìm trong đó nên cô không biết mình có rên rỉ hay không, nhưng hiện tại chắc chắn là cô không có loại cảm giác này.

Cô bây giờ muốn nói ra nhưng lại không dám, muốn cự tuyệt nhưng phải kiên nhẫn chịu đựng.

Diệp Nam Phong lấy bát cháo của cô rồi cầm chiếc muỗng cô vừa ăn, thân thể anh hơi xê dịch một chút, vừa vặn với tầm mắt của Diệp Chi. Dưới ánh mắt cô, anh trực tiếp dùng đầu lưỡi liếm lên nó.

~~~~~

Diệp Chi không dám chuyển động ánh mắt, trơ mắt nhìn Diệp Nam Phong liếm lên chiếc muỗng của mình. Tối hôm qua anh cũng dùng động tác tương tự để liếm vùng kín của cô, đó là cảm giác mà cô chưa từng trải qua, một loại khoái cảm hoàn toàn không có cách nào cưỡng lại.

Diệp Chi hít sâu một hơi, lông mày bất giác nhíu lại.

Diệp Nam Phong lộ ra vẻ quan tâm quỷ dị: “Sao vậy? Mặt em đỏ quá, khó thở hay là bị bệnh?”

Bình luận

Để lại bình luận