Chương 7

Hạ Cảnh Chiêu quả nhiên là người rõ ràng.

Không khí rất yên tĩnh.

Hạ Cảnh Chiêu nhìn nửa chiếc cổ trắng ngần của cô thấp thoáng dưới mái tóc dài mềm mại, anh đột nhiên cảm thấy muốn túm lấy gáy cô, đem cô về nhốt lại ngay bây giờ, nhưng như vậy sẽ kém thú vị và nhàm chán.

Anh lặng lẽ đứng đó, chờ đợi bước tiếp theo.

Không có tiếp theo.

Hạ Cảnh Chiêu cười khẽ một tiếng.

“Tôi có bạn gái, cũng không có ý định chia tay với cô ấy, cho nên nếu như cô ở đây giải thích chuyện trước đây, tôi xin lỗi, tôi không muốn nghe.” Anh nói từng chữ một: “Tôi là một người ân oán rõ ràng.”

“Không cần nói lời thừa.”

“Được.”

Dịch Nhữ ngẩng đầu lên, nở một nụ cười đặc trưng tuyệt đẹp, như thể cuối cùng cô đã hiểu ra, giọng điệu cũng theo tâm trạng trở nên thoải mái hơn: “Thật ra hôm qua tôi đã nhìn thấy anh và bạn gái của anh. Xin chúc mừng, tôi cũng có bạn trai rồi. Tôi hy vọng tất cả chúng ta đều có thể được hạnh phúc.”

Hạ Cảnh Chiêu hờ hững dời tầm mắt: “Ừ, giải tán đi.”

Giờ nghỉ trưa, Hạ Cảnh Chiêu nhận được một tin nhắn.

[Tiểu Nhữ vẫn như cũ]: [Mèo thăm dò]

[Tiểu Nhữ vẫn như cũ]: Anh yêu, ăn trưa chưa?

Hạ Cảnh Chiêu trả lời.

[ARREST]: Đang ăn, cục cưng thì sao?

[ARREST]:[Hình ảnh]

Anh tình cờ gửi một bức ảnh mà anh chụp khi đi ăn ở nước ngoài, nhưng không gửi được.

Dịch Nhữ trả lời rất nhanh, so với ngày thường, rõ ràng nhiệt tình hơn rất nhiều, chủ động nói rất nhiều.

Vì thế Hạ Cảnh Chiêu hỏi chuyện tối thứ sáu suy nghĩ thế nào, có muốn ở bên anh không?

[Tiểu Nhữ vẫn như cũ]: Cậu nói xem

[Tiểu Nhữ vẫn như cũ]: Bạn trai, xin chỉ giáo nhiều hơn ~

[Tiểu Nhữ vẫn như cũ]: [Thỏ thỏ xoay vòng .gif]

[ARREST]: Quá tốt [tiểu nhân nhảy nhót .gif]

Hạ Cảnh Chiêu chuyển ánh mắt trở lại vô số ô theo dõi trên màn hình hiển thị.

Anh thầm nghĩ.

Cho rằng một lời xin lỗi với bạn trai cũ là đủ rồi sao, bắt đầu đẩy nhanh mối quan hệ với bạn trai mới?

Cô nóng lòng muốn rời đi đến nỗi ngay cả ẩn ý trong lời nói của anh cũng không hiểu được.

Ánh nắng hắt vào từ cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, chiếu sáng không gian sáng sủa và rộng rãi trên tầng cao nhất của tòa nhà, đồng thời soi rõ những vết sẹo gớm ghiếc bắt đầu từ cổ tay áo của Hạ Cảnh Chiêu chạy dọc lên trên. .

Bảo Bảo, tối nay tôi sẽ tặng em một món quà lớn.

Kỷ niệm cuộc gặp lại của chúng ta.

“Ô ô…”

Trong căn phòng sáng như ban ngày, hai thân ảnh mơ hồ đan xen vào nhau, trong đó một người đàn ông dáng người to lớn cường tráng đang giam cầm thân thể của một người phụ nữ có làn da trắng mịn, mỗi lần đầu ngón tay và khóe môi xẹt qua một chỗ, đều sẽ lưu lại một dấu ấn nồng đậm rực rỡ.

Dịch Nhữ lại gặp phải “ác mộng”.

Lần này nhân vật chính trong mộng trở nên hung ác hơn, từ vuốt ve chuyển sang hôn cắn, cô rên rỉ thảm thiết muốn tránh né, nhưng cảm giác đau đớn luôn ập đến ngay trên da thịt.

Sau đó, hắn càng thêm lớn mật mà ôm cô vào trong lòng mình, nhào nặn núm vú dễ bị tổn thương của cô từ phía sau.

“A a! Không cần…”

Cô kịch liệt run rẩy, nhưng ngón tay lại ác ý kích thích, nhéo rồi niết, sau đó dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mơn trớn.

Liên tục lặp lại, cuối cùng người đàn ông hung ác tát một cái vào bộ ngực trắng như tuyết, Dịch Nhữ co giật, cuối cũng bị kích thích đến rơi lệ đầy mặt mà tỉnh lại.

Hạ Cảnh Chiêu đương nhiên biết cô sắp tỉnh, cố ý buông tay ra, Dịch Nhữ bị bịt mắt cái gì cũng không thấy lại còn bị bỏ thuốc, cô run rẩy bỏ trốn nhưng lại không bò đi được.

Cô dùng cả người cả tay, thậm chí còn không để ý trước mắt mình có đồ vật gì, chỉ liều mạng bò về phía trước, nhưng ngay sau đó cô lại bị một đôi tay từ phía sau lưng kéo trở về, tấm lưng trần áp vào trong lồng ngực nóng bỏng.

Bình luận

Để lại bình luận