Chương 7

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 7

Phiền, phiền chết được a!!! “Tôi với hắn thực ra không phải như anh tưởng tượng đâu!”, cô ỉu xìu nói, mái tóc xõa tung trên vai, cực kì ảo não.

“Cô uống say, Hách Thừa Hôn cũng uống say?”

“Không có, thực tế là hắn đến đưa tôi về nhà”

“Là thế này, để tôi nói cho cô biết, nam nhân thực sự là một loại động vật rất kì quái, trừ khi hắn coi cô là đối tượng để qua đêm một lần rồi thôi, còn nếu không, trên giường tuyệt đối không phải là kết thúc, mà sẽ là bắt đầu”

“Anh nhầm rồi, hắn …. hắn cũng không yêu tôi”

“Sắc Sắc, từ trước giờ tôi đã muốn nói, cô xem ra vẫn chậm hiểu như xưa”. Chuyện của Trầm Thù Sắc và Hách Thừa Hôn từ lâu nay hắn vẫn luôn quan sát tìm hiểu.

Hách Thừa Hôn là kiểu người cao ngạo lãnh đạm, cũng không phải loại đàn ông phong lưu, thích chơi bời khắp nơi. Việc hắn muốn cô mời hắn bữa cơm, lại còn liên tục cùng cô gặp rắc rối, đương nhiên hắn đối với cô tình cảm chắc chẵn sẽ không dừng ở mức “đơn thuần”, càng không cần nói đến chuyện hắn cùng cô qua đêm.

Một tuần lễ này đối với Trầm Thù Sắc mà nói chẳng khác gì bị trời hành, bất kể là việc ở công ty hay việc nhà đều bị đám săn ảnh đi theo quấy nhiễu, vốn tưởng rằng qua mấy ngày nữa cô có thể trở lại cuộc sống bình thường, kết quả …. không cần nói nữa.

Cô gần đây thật sự gặp đủ may mắn, may đến mức cô cực kì muốn cho đám cẩu tử bám dai nhách kia nếm thử cảm giác khó chịu này.

Cô thực sự không hiểu, bản thân cô có thể trở thành tin tức giá trị đến thế sao? Phụ nữ ly hôn ngoài đường thiếu gì, thật sự là mệt mỏi a ….

Hiện tại cô đi đến đâu bọn họ đều bám theo như đỉa, công ty bên kia cũng đi không được, bởi vì người ta cũng rất có “Thành ý” nghênh đón cô ở đó. Bất đắc dĩ cô đành phải ở lì trong nhà, để xem đám người chết tiệt kia có dám đạp cửa mà vào không?

Ở nhà một mình cũng tốt, có nhiều thời gian để suy nghĩ mọi việc, việc lần này thực sự là quá hỗn loạn.

Qua việc lần này mới phát hiện, hóa ra bản thân cô là người làm việc mà không hề băn khoăn đến hậu quả, cô hình như mỗi lần hứng lên lại làm ra chuyện ngớ ngẩn, sau một hồi náo loạn lên mới nhận ra, ách! Cô quá kích động rồi!

Tỉ như mấy ngày trước cô ở trước mặt Lữ Tú Trang nói cái gì sẽ giành lại tình cảm của Hách Thừa Hôn, lại còn muốn đem đạo lý giảng cho bà ta hiểu.

Nói xong những lời này kỳ thực tâm trạng cô cực kì thoải mái, đến khi về nhà lại tự cho phép bản thân hưởng thụ một chút – ngâm mình trong tinh dầu hoa hồng xa xỉ, sau đó khi lên giường muốn đi ngủ, đại tiểu Tinh Tinh lại gọi điện tới, một nhà ba người chuyện trò vui vẻ xong, cô mới giật mình nghĩ ra —-

Năm đó cô một mực muốn cùng Hách Thừa Hôn phân rõ giới hạn, ngoại trừ lo sợ sẽ bị tổn thương thêm lần nữa, còn một lý do chính là cô không muốn hắn biết đại tiểu Tinh Tinh tồn tại. Cho nên cô mới đem hai đứa trẻ đi, còn mang chúng giao cho Lư Hòa Thiến – người đại diện của Sở Hành, để chúng nhận người đó làm mẹ nuôi, gọi cô ta là “Mẹ”, còn bản thân thì gọi là “Thù Thù yêu dấu”.

Mà hiện giờ hai tiểu bảo bối sắp trở về sống với cô, còn cô lại đang muốn tiếp cận Hách Thừa Hôn. Đây chẳng khác gì tự đập đá vào chân mình, cô rất muốn nói, Tiểu Tinh Tinh lớn lên là phiên bản của cô, nhưng đứa trẻ với cha của chúng giống như thằn lằn con với thằn lằn cha, ngoại trừ kích thước lớn nhỏ khác nhau, ngoài ra tướng mạo giống nhau như đúc, thật kinh khủng.

Không chỉ có tướng mạo giống nhau, ngay cả tính tình lạnh lùng cũng y hệt. Đứa nhỏ này một ngày không gặp, sẽ cười tươi mà làm nũng, luôn luôn gọi cô là “Thù Thù yêu dấu”, “Thù Thù yêu quý nhất nhất nhất”, nghe xong tâm tình thật dễ chịu, đến xương cốt cũng phải mềm đi ~~

Bình luận

Để lại bình luận