Chương 7

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 7

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Khoảng cách ngày càng gần.

Chu Hạ cuối cùng cũng nhìn rõ đường nét của nam sinh ấy.

Mày kiếm mắt sáng. Một khuôn mặt khiến người ta chỉ nhìn một lần là khắc sâu vào tâm trí.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Giây phút đó, Chu Hạ ngỡ mình đang đứng giữa một dải ngân hà.

Hoàng tử đi về phía cô phù thủy. Bước chân cậu ta vững vàng, giẫm lên khung sắt kêu kẽo kẹt. Ánh sáng từ phía sau hắt lên, khiến cô phù thủy ngây ngốc, còn ngốc hơn cả con sóc nhỏ trong rừng.

Cô bắt đầu căm ghét gương mặt bị vẽ vời lố bịch của mình. Nếu không có lớp hóa trang này, có phải cô sẽ xứng với hoàng tử hơn không?

Nhưng hoàng tử dường như chẳng hề để ý.

Cậu ta nói: “Chờ tôi một lát. Tôi quay lại ngay.”

Phù thủy cảm thấy, mình rơi vào bể tình mất rồi.

*

Chu Hạ từ quán cà phê về nhà, lục tung mọi thứ, cuối cùng cũng tìm được bức ảnh chụp chung duy nhất với Đường Tốn.

Nói là chụp chung, thực ra là ảnh chụp nhóm.

Sau lễ kỷ niệm, tất cả diễn viên của hai vở kịch bị gọi lại chụp một bức ảnh lưu niệm.

Chu Hạ liếc mắt một cái đã thấy nam sinh mặc đồ hoàng tử. Bọn họ gọi cậu là Đường Tốn.

Cậu đang cúi đầu xem điện thoại. Nghe nói chụp ảnh, cậu không từ chối: “Được.”

Thế là Chu Hạ cũng nói với Ngô Thiên Hạo: “Được.”

Lúc chụp, cô và Đường Tốn cách nhau đúng hai người.

Nhưng đó là lần đầu tiên họ đứng gần nhau đến vậy.

Lúc ảnh được rửa ra, Chu Hạ nhìn gương mặt bị tô vẽ như quỷ của mình, chỉ muốn đập đầu vào tường. Biết sớm đã nhận vai công chúa.

Nhưng cô vẫn cẩn thận dán bức ảnh vào trang đầu tiên của quyển nhật ký.

Chỉ mình cô được xem.

Mối tình thầm kín bắt đầu nảy mầm. Nó như một loài dây leo, vươn dài vô tận.

Sau này, dây leo mọc gai.

Bởi vì Đường Tốn, cậu ấy có bạn gái. Tên là Tiêu Thần Thần.

Là thanh mai trúc mã của cậu.

*

Chu Hạ ngồi ở vị trí Đường Tốn từng ngồi, lười biếng nhìn ra đường. Khách trong quán thỉnh thoảng lại liếc trộm cô. Khí chất của cô quá lạnh nhạt, mê người.

Chỉ có nhân viên trong quán biết, bà chủ của họ không hề lạnh nhạt. Cô chỉ đang vắt óc suy nghĩ, nên lấy cớ gì để gọi điện cho Đường Tốn.

Linh An bưng cho cô một ly sô-cô-la nóng. “Chị Hạ Hạ, em không hiểu chị xoắn xuýt cái gì nữa.”

“Em không hiểu đâu.”

“Có gì mà không hiểu? Chị cứ lượn lờ trước mặt ảnh nhiều vào, em đảm bảo ảnh sẽ đổ.”

Chu Hạ đan tay, nghiêm mặt: “Đường Tốn không giống những người đàn ông khác.”

Linh An định bỏ đi, thì người đằng sau rụt rè lên tiếng: “… Gặp nhiều… sẽ tốt thật à?”

Linh An: “…” Tình yêu đúng là thứ kỳ quái.

Muốn Đường Tốn nhìn mình nhiều hơn, trước hết, phải gặp mặt.

Chu Hạ luôn tự cho mình là người thẳng thắn, mấy trò “tình cờ” giả tạo cô không biết làm.

Năm phút sau, cô đang đứng ở con phố phía sau tòa nhà Đường Nhĩ.

Đối diện có một quán cà phê. Chu Hạ chọn vị trí ngay cửa sổ, dễ dàng quan sát cửa chính của Đường Nhĩ.

Giờ nghỉ trưa. Chu Hạ không biết Đường Tốn có ra ngoài không, thậm chí không biết anh có ở công ty không. Cô đang ôm cây đợi thỏ.

Bình luận

Để lại bình luận