Chương 7

“Nhanh lên!”
Trần Vũ Hàm thúc giục, kiểu tạo dáng lõm xuống này của cô thật sự cũng rất mệt mỏi.
Khương Yển luống cuống tay chân giơ máy ảnh lên đặt ở trước mắt, anh đang định bấm máy thì nhìn thấy nước da^ʍ chảy ra từ nơi riêng tư của cô, dưới tia sáng khúc xạ nhìn có vẻ trong suốt.
Anh tiến lên kéo sợi dây nhỏ đang kẹp giữa hai đùi của cô, Trần Vũ Hàm vừa định tránh, nhưng nghĩ đến anh không có hứng thú với phụ nữ, vừa sợ nếu mình động đậy sẽ không tạo được dáng vẻ có độ cong duyên dáng như bây giờ, nên chỉ có thể ở đó cứng ngắc chờ anh kết thúc.
Cô cho rằng anh đang giúp mình chỉnh lại quần áo, nhưng càng chờ, càng cảm thấy có gì đó không thích hợp, cảm giác môi âʍ ɦộ bị đè nén rõ ràng, dường như ngón tay của anh đang hướng vào trong cửa mình của cô, nhẹ nhàng vuốt ve làm cho âʍ ɦộ của cô có cảm giác ngứa ngáy, còn có dị vật tiến đến chen vào âʍ đa͙σ chặt chẽ của cô, đè lên thịt mềm đi vào bên trong, cảm giác này thật sự quá rõ ràng.

Ban đầu Khương Yển chỉ là nhìn thấy vệt nước trên da cô, nên đã xích lại gần để nhìn, anh muốn xác định xem bản thân có nhìn lầm hay không.
Nhưng vừa tới gần, ngay lập tức nhìn thấy âʍ ɦộ hồng hào mềm mại lộ rõ trong tầm mắt, môi âʍ ɦộ hé mở phun ra nước da^ʍ thấm ướt dây vải nhỏ đang kẹp ở giữa.
Chắc chắn cô chủ shop đã chăm sóc nơi riêng tư của mình, nếu không làm sao âʍ ɦộ có thể hồng hào như vậy, không hề có chút sắc tố nào, thực sự giống như quả đào mật, phía trên một sợi lông cũng không có, vết nước trong suốt phủ lên toàn bộ nơi riêng tư, khiến anh có cảm giác giống như bánh bao sữa được quét một lớp mật ong, làm cho anh thật muốn cúi đầu cắn một miếng, nếm thử xem có ngọt hay không.
Anh vừa suy nghĩ như vậy, thì đã vô thức làm ra hành động.
Ban đầu, anh chỉ muốn lấy sợi dây vải kẹp giữa hai chân cô ra, nhưng sau đó lại cúi đầu liếʍ nước da^ʍ dính ở trên bề mặt da.
Đầu ngón tay còn chọc vào cửa mình ngập nước của cô, rõ ràng anh cảm giác được tầm mắt của Trần Vũ Hàm đang tập trung về phía người anh, trong đó rõ ràng có xen lẫn sự cảnh giác. Anh nhanh chóng tỉnh táo lại, thậm chí trong lòng còn cảm thấy hoảng hốt, sợ bị coi là một tên cuồng tìиɧ ɖu͙©.
Khương Yển cố gắng giữ bình tĩnh, lên tiếng nói: “Sợi dây đi vào, tôi giúp cô chỉnh lại một chút.”
Anh vội vàng liếc mắt một cái nhìn Trần Vũ Hàm đang nhíu mày nhìn chằm chằm vào anh, sợ lời nói dối của mình bị vạch trần, anh đã dùng đầu ngón tay ấn sợi dây nhỏ chen vào âʍ đa͙σ của cô, tự mình tạo ra chuyện này.
Cảm giác bị dị vật xâm nhập càng lúc càng rõ ràng, cô rõ ràng cảm giác được ngón tay của anh đang xâm nhập vào!
Cô vừa định chống người đứng dậy, lại cảm nhận được rõ ràng các khớp ngón tay đâm vào một cái, móng tay cạo qua môi âʍ ɦộ, mang theo dây vải qυầи ɭóŧ rút ra ngoài.
Thân thể đột nhiên run rẩy, một giây sau, theo tiếng òm ọp, lỗ nhỏ mẫn cảm lại tuôn ra một luồng dịch nóng bỏng, lách cách, nước nhỏ giọt chảy xuống đệm.
“Sợi dây đã được lấy ra.”
Giọng nói của Khương Yển vang lên từ phía sau, anh nhìn chằm chằm vào nơi riêng tư của cô với ánh mắt rực lửa, mặc kệ nhìn từ phương diện nào, vừa rồi anh chính là cố ý giúp cô điều chỉnh lại quần áo!
Thật ra, trong lòng Trần Vũ Hàm bây giờ cũng đã sáng tỏ, bản thân có thể đã nhầm lẫn, anh không phải là đồng tính luyến ái gì hết, mà chính là một tên biếи ŧɦái ứng tuyển làm nhϊếp ảnh gia riêng để lừa gạt những cô gái.
Vừa rồi khi cô chạm vào, gậy thịt giữa đũng quần của anh cương cứng, cũng không phải là phản ứng sinh lý bình thường gì, mà chính là vì muốn thao cô nên mới nổi lên phản ứng!
Cô biết rằng bây giờ cô phải đứng dậy ngay lập tức và đuổi người này ra ngoài, sau đó tố cáo anh về tội có ý đồ cưỡиɠ ɧϊếp, nhưng không biết tại sao, cô lại không muốn nhúc nhích, thậm chí còn muốn tay anh xâm nhập vào sâu bên trong.

Bình luận

Để lại bình luận