Chương 7

Minh Vân Tiếu lặng yên không tiếng động chọc thủng cửa sổ giấy, liền nhìn đến một màn khiến nàng khiếp sợ.

Mẫu hoàng nàng, vốn cao quý như hoa lan, ôn nhã như ngọc, vậy mà đang trần truồng ghé vào trên giường, hai tay bị trói ra phía sau, bị tơ hồng trói chặt.

Bàn tay to của dì véo vào hai cánh mông đang chu lên cao, phần mu kề sát mông tuyết đầy đặn.

“Sướng quá…….

Hô, dâm huyệt mút thật chặt……

Bệ hạ, ngươi thật đúng là trời sinh là để bị dương vật thao như kỹ nữ!

Hô…..Cơ thể thật dân tiện, sao xứng cưới Lục Thu mà ta yêu thương!

Lục Thu, Lục Thu….

Ta thao bạn lữ của ngươi, ha ha ha ha ha …..”

Thao trong chốc lát, mẫu hoàng lại bị dì kéo tóc ngồi dậy, nước mắt chảy đầy mặt.

Dì cắn sau cổ nàng, dưới háng không ngừng cắm.

Minh Vân Tiếu lúc này mới phát hiện trước ngực mẫu hoàng phồng lên một đôi nhũ hoa trắng nõn to bất thường, đỉnh vú nhòn nhọn sưng đỏ lay động ở trước ngực.

Hai bầu ngực bị mười ngón tay tàn nhẫn bóp, càng làm bật lên đầu vú kiều diễm ướt át, nhũ thịt oánh nhuận mềm mại, làm người nhìn hận không thể ngậm toàn bộ vào trong miệng, muốn xem nó có thể tan ra thành sữa ngọt hay không.

Nhéo một bên vú, dì đột nhiên buông ra, nâng một bên chân trái của mẫu hoàng đặt ở trên vai mình, nàng ta nghiêng người thao lộng càng sâu hơn.

Mẫu hoàng đột nhiên bị kéo chân ra, kêu đau một tiếng, thanh âm kia khàn khàn lại thảm thương, cực kỳ câu nhân.

Minh Vân Tiếu không dám tin tưởng, chỉ thấy dì năm lần bảy lượt dùng hung khí thuộc về Thiên Càn tiến vào giữa háng trơn bóng không lông mao của mẫu hoàng.

Bao lấy dương cụ kia, lại là một đóa hoa thần bí.

Nhục hoa kia giống như có sinh mệnh, bị một dương vật xấu xí vô tình xâm phạm, cánh thịt bị ép căng ra giống như một đôi môi nhỏ, gắt gao hàm chứa cái nghiệt căn dơ bẩn kia.

Mẫu hoàng bị cưỡng gian đến lệ rơi không ngừng, thống khổ mà lắc đầu, hai bầu ngực to lắc lư lên xuống.

Tim Minh Vân Tiếu đập nhanh, trong lồng ngực trừ bỏ phẫn nộ, còn tràn ngập một cỗ khoái cảm khô nóng.

Nhưng nàng vẫn giữ được một chút lý trí, thực lực hiện tại của nàng vẫn chưa đủ để chống lại dì.

Hiện thực bất lực làm cho ngực nàng trướng đau, nàng không dám lại nhìn mẫu hoàng toàn thân đầy vết tích tím đỏ dưới háng dì, vận khởi khinh công, giống như người hèn trốn ở Đông Cung.

Minh Vân Tiếu một thân lửa giận không có chỗ phát tiết, thậm chí cũng không dám ném vỡ mấy cái đồ sứ, nếu không chuyện ngày hôm nay liền sẽ bị truyền tới bên tai mẫu hoàng cùng dì.

Nàng nốc mấy ngụm trà vào mồm, táo bạo cởi ra áo ngoài, hung hăng ném trên mặt đất.

Lúc này nàng mới miễn cưỡng lấy lại chút bình tĩnh, nằm lại trên giường.

Ổ chăn ấm áp thoáng trấn an cảm xúc của nàng, cả đêm lăn lộn khiến Minh Vân Tiếu mệt mỏi mãi mới chìm vào giấc ngủ.

“Tiếu Nhi?

Tiếu Nhi…….”

Minh Vân Tiếu gian nan mà mở mắt đang ngái ngủ ra, đập vào mắt là khuôn mặt đang lo lắng của mẫu hoàng.

Bình luận

Để lại bình luận