Chương 7

“Tiểu Phúc… Ưm…” Chu Quý vừa thất vọng vừa hưng phấn, cầm lòng không đậu gia tăng tốc độ của bàn tay, phát ra thanh âm làm người đối diện hoảng sợ: “Ai?”
Trương Tiểu Phúc kiểm tra điện thoại thì phát hiện mình vẫn chưa tắt video call, thấy anh đỏ lên mặt, cô xấu hổ đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, giận dữ nói: “Anh tư, anh, anh thấy em quên tắt sao lại không nhắc nhở em?”
“Xin, xin lỗi… Anh quên mất…” Chu Quý nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô, trong lòng hổ thẹn, nhưng phần nhiều là sự phấn khích. Trong đầu anh miên man tưởng tượng, nếu có thể ôm vào trong ngực, hôn lên cái miệng nhỏ, bắt lấy đôi thỏ lớn mê người kia, không biết cô sẽ thẹ thùng đến mức nào.
“Anh tư xấu quá, em không để ý tới anh nữa!” Trương Tiểu Phúc làm ra vẻ tức giận, lập tức tắt video call.
Chu Quý phát hoảng, sợ cô không thèm để ý tới chính mình nữa, vội vàng gửi tin nhắn: “Tiểu Phúc, anh xin lỗi, đừng giận anh. Anh thật sự không cố ý.”
Đối phương chỉ nhắn lại icon“phát cáu”, Chu Quý ngơ ngẩn, trong đầu lại tưởng tượng đến bộ dáng cô hờn dỗi, giận dữ. Anh có cảm giác như trong lòng bị mèo cào!
Đêm thứ hai, Chu Quý nhớ đến lời cô nói lúc trước, chủ động gọi video call cho cô, lấy lòng nửa ngày, rốt cuộc mặt cô cũng chịu giãn ra. Những ngày sau đó, anh thường xuyên gọi cho cô hơn. Ban ngày anh ra sức sửa chữa phòng tân hôn, tựa như đó là phòng của anh và cô vậy!

Chờ đến ngày hai người tốt nghiệp, nhà đã tu sữa xong. Tám tháng cùng năm, Trương Tiểu Phúc thành con dâu mới nhà họ Chu. Nghe nói nhà họ Chu cưới được con dâu là người thành phố, vào ngày kết hôn của đôi trẻ, cả thôn Hoa Đào đến xem không thiếu một ai.
Đêm “động phòng hoa chúc”, Trương Tiểu Phúc lười biếng nằm lỳ trên giường, động cũng không muốn động: “Em mệt mỏi quá. Anh ôm em đi tắm đi.” Nếu biết kết hôn phiền phức và mệt mỏi thế này, cô trực tiếp kéo cậu đi đăng kí thôi là được rồi!
“Xin lỗi em.” Chu Tư Niên cởi áo khoác, ngồi lên giường. Nhìn cô mệt thế này, cậu thấy áy náy. Trương Tiểu Phúc lười biếng hừ một tiếng, duỗi tay nhéo lấy lỗ tai cậu: “Còn không mau giúp em cởi quần áo.”
Chu Tư Niên nào dám từ chối, giúp cô cởi hỉ phục ra, cũng tháo luôn búi tóc. Vốn mệt mỏi đến không còn hơi sức nghỉ đến chuyện vợ chồng, nhưng sau khi thấy cơ thể hoàn mỹ của bà xà, cậu bỗng hít thở không thông.
Trương Tiểu Phúc cuộn tròn như con tôm, da thịt toàn thân như ngọc, cô khẽ nhắm đôi mắt, vài sợi tóc tinh nghịch nằm loạn trên người cô. Thêm vào đó là hình xăm đào hoa đầy quyến rũ, rễ cây như ẩn như hiện biến mất dưới khe mông, cành cây uốn lượn mãi đến tận cổ, nụ hoa đỏ tươi đầy ướt át.
“Tiểu Phúc, hình xăm này thật tinh xảo, em xăm khi nào vậy?” Chu Tư Niên tán thưởng, hình vẽ diễm lệ này trên lưng cô toả ra sự dụ hoặc vô hình. Cậu cúi người hôn lên: “Tại sao không có nụ hoa nào nở hết vậy em?”
“Cái gì?” Trương Tiểu Phúc mở mắt ra, biểu tình có chút mê man: “Hình xăm gì?” Cô nhíu mày: “Chụp cho em xem!”
Chu Tư Niên thấy vẻ mặt kỳ lạ của cô, trong lòng hồ nghi, lấy di động chụp lại. Trương Tiểu Phúc không biết khi nào mình xuất hiện hình xăm sinh động như thật, tươi đẹp động lòng người kia nữa.
Cái quan trọng chính là, trước khi cô thay lễ phục, trên người cô hoàn toàn không có hình xăm này!
Chu Tư Niên thấy cô nhíu chặt mày, lo lắng hỏ: “Tiểu Phúc?” Trương Tiểu Phúc duỗi ngón tay ra sau lưng vuốt ve. Cô bình tĩnh nhìn anh: “Em cố ý xăm cho anh xem đó, anh không thích hả?”
Không biết vì sao, Chu Tư Niên cảm thấy bà xã hơi khác bình thường, dương như cô càng mị hoặc hơn, cái liếc mắt hờn dỗi kia khiến cả thể xác và tinh thần cậu xôn xao, ôm cô vào ngực: “Dương nhiên anh thích rồi.”
Chu Tư Niên bế cô vào phòng tắm, phòng tắm rộng rãi nhưng chỉ đặt mỗi bồn tắm, đây là cô cố ý yêu cầu. Anh đặt cô vào bồn tắm, sau đó xả nước ấm. Trương Tiểu Phúc duỗi chân ngọc đến bên hông cậu, cọ nhẹ: “Anh giúp em tắm đi.”
Mặt Chu Tư Niên đỏ lên, biết cô từ trước đến nay lớn mật, chuyện phòng the cũng hết sức nhiệt tình. Là đàn ông, cậu rất thích điều này nhưng đôi khi cậu vẫn có chút thẹn thùng.
“Tư Niên, mở cửa sổ ra đi. Em sợ nóng.” Phòng tắm có ban công, cách ban công Chu Quý chỉ có một bức tường.
Mấy anh em nhà này rất thích ở gần nhau, vậy nên cả năm căn phòng đều nằm ở lầu năm, nhưng diện tích thật sự rất rộng, tất cả được trang bị giống như trong thành phố. Trên núi cũng chỉ có ba, bốn hộ gia đình, lại cách nhau khá xa. Cô vốn ghé những bà hàng xớm nhiều chuyện, khoảng cách thế này khiến cô rất ưng ý!
Chu Tư Niên mở cửa sổ, sương mù bên trong thưa hơn, anh xoa chút sữa tắm trong bàn tay, chậm rãi bôi lênngười cô. Thấy vết ửng hồng trên mặt cậu, cô nghĩ bụng phải chọc anh, ngay lập tức níu lấy áo sơ mi cậu kéo mạnh.
Chu Tư Niên không kịp phòng ngừa, “ùm” một tiếng nhào vào bồn tắm, áo sơ mi trên người ướt đẫm. Trương Tiểu Phúc cầm tây anh đặt lên bộ ngực cao ngất của mình: “Sao anh lại xấu hổ? Anh không muốn tắm uyên ương cùng em ư?”
Bàn tay trơn trượt bắt lấy con thỏ trắng, cảm giác mềm mại làm tâm hồn cậu rung động. Mỗi cái nhíu mày, mỗi một nụ cười của bà xã đều có tác dụng dụ hoặc cậu, hô hấp Chu Tư Niên loạn nhịp, thanh âm có chút run rẩy: “Bà xã…”
Cậu nuốt nuốt nước miếng, hai tay ra sức nhào nặn, sữa tắm làm da thịt trở nên trơn tuột. Trương Tiểu Phúc có ý xấu bò lên người cậu: “Mặc quần áo ướt sẽ khó chịu lắm.”
Giúp cậu cởi sơ mi ướt áo ra, lộ ra cơ ngực tuy không vạm vỡ nhưng chắc nịch của cậu. Cô xấu xa sờ loạn, từ cơ ngực thẳng một đường đi xuống, sờ đến bụng cậu. Kéo khóa kéo quần của cậu xuống, đôi tay nhỏ nhắn chui vào quần lót cậu, cầm lấy vậtnóng hổi kia. Chu Tư Niên một tay ôm chặt lấy cô.

Bình luận

Để lại bình luận