Chương 7

Nhân tiện nói luôn, Hàn Lỗi đã chuyển ra ngoài sống một mình, thật là một đứa trẻ thông minh.

Mặc dù tôi ở trong nhà mình nhưng luôn luôn bị coi là một kẻ vô hình bị bỏ rơi, cho nên lúc dọn nhà rất nhẹ nhàng, cũng bởi vì đồ đạc của tôi thực sự không nhiều cho lắm.

Nhìn tôi ở trong nhà mà chẳng ai thèm để vào mắt, Hàn Lỗi không nhịn được mà nhìn chằm chằm nuốt nước bọt, họ không những chả buồn phản ứng với mấy tiếng lách cách rung động trong phòng mà còn mặc kệ tôi quang minh chính đại rời đi cùng với một người đàn ông xa lạ, không thèm ngăn cản chi hết. Bởi vì những người đó vốn đâu phải người nhà của tôi, đối với tôi mà nói họ đều là người ngoài, trùng hợp là, bọn họ cũng cho rằng như thế.

Trên đường trở về cùng Hàn Lỗi, anh đang lái xe cũng tựa hồ như muốn tìm lời gì đó để an ủi tôi, nhưng tôi bị tôi lắc đầu cười ngăn trở. Tôi không cần anh đồng tình, ngược lại tôi còn muốn cảm tạ anh, cảm tạ anh cho tôi cơ hội chạy ra vẫy vùng và hưởng thụ tự do hiếm có này.

Đi vào trong nhà Hàn Lỗi một lần nữa, tôi thật cẩn thận đi thăm thú một chút, phòng ốc rộng lớn rất sạch sẽ, phong cách trang trí đơn giản, thật đúng với con người của anh- luôn làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái, phát hiện này khiến tôi rất thích, rất cao hứng, rất hài lòng.

Sau này, nơi đây cũng chính là nhà của tôi ah.

Hàn Lỗi đưa tôi đến phòng ngủ bên cạnh phòng anh, giúp tôi đem đồ đạc vào bên trong sắp xếp, chỉ chốc lát sau, phòng ngủ của tôi ra đời.

Chú ý a! Tôi vào ở chính là phòng khách, đừng hoài nghi, kia thật sự chính là phòng của khách đó. Chúng tôi không phải là đã kết hôn sao? Vợ chồng không phải là nên ở chung một phòng hay sao? Tôi nhìn theo bóng lưng Hàn Lỗi, chép miệng, được rồi, cứ coi như là anh xấu hổ đi, trước tách ra ngủ riêng cũng được.

Sắp xếp chuẩn bị đều xong xuôi hết thảy, Hàn Lỗi lái xe mang tôi về Hàn gia ăn cơm.
Dọc theo đường đi, anh đối với tôi hết sức khách khí, cơ hồ không có đụng chạm thân thể, khoảng cách rất rõ ràng kia làm cho tôi có chút nghi ngờ, anh thật sự là người đàn ông nhiệt tình, điên cuồng, thân chí mang theo điểm tà ác xấu xa tối hôm qua sao? Anh xác định bọn họ là cùng một người sao?

Nhà Hàn Lỗi cách Hàn gia cũng không xa cho lắm, mất khoảng 20 phút đi đường.
Chúng tôi đứng ở trước cửa nhà Hàn gia, Hàn Lỗi trầm ngâm một chút, rồi bỗng chủ động cầm lấy tay của tôi, tay của anh lạnh như băng, có chút do dự, có chút giãy dụa không tình nguyện cho lắm.

Chúng tôi tay trong tay cùng nhau đi vào phòng khách hết sức náo nhiệt, dõi mắt nhìn thấy, trên ghế sa lon có tám người đang ngồi, xem ra nhà của Hàn Lỗi là một đại gia đình ah.

Hàn Lỗi ho hai tiếng thông báo là chúng tôi đã đến, tám người trên ghế salon đồng loạt quay đầu hướng chúng tôi mà nhìn, phòng khách vốn ầm ầm trờ nên hết sức an tĩnh, an tĩnh đến quỷ dị, khi ánh mắt của bọn họ chuyển dời đến hai bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi thì vẻ mặt lại càng ngạc nhiên, không dám tin hơn nữa.

Ách, ai có thể giải thích một chút tình huống bây giờ không? Chúng tôi không phải là chỉ có nắm tay không thôi hay sao?

Mọi người cứ như vậy nhìn nhau, nhìn một lúc lâu, không khí có chút lúng túng, mà nụ cười trên môi tôi cũng bắt đầu cứng lại.

Cuối cùng vẫn là vị phu nhân xinh đẹp ban sáng, cũng chính là mẹ của Hàn Lỗi, mẹ chồng tôi, khôi phục trạng thái bình thường trước tiên, vẻ mặt nhiệt tình tiêu sái đi tới lôi kéo tay của tôi cùng nhau hướng bàn cơm đi tới.

Mọi người thấy thế cũng rối rít rời khỏi ghế đi tới bàn ăn, mẹ chồng của tôi vừa hạ lệnh thì bắt đầu có người mang thức ăn lên.

Xem ra là tôi được gả cho một gia đình có nhiều tiền nha!

Bình luận

Để lại bình luận