Chương 7

Trình Cẩn nhìn cái bụng gồ lên, hài lòng nhét quả bóng silicon vào sâu bên trong động. Đến khi hắn thật sự cảm nhận được bóng không thể đi sâu vào tiếp mới rút tay ra.

Đến khi Trình Cẩn bế Lục Dĩnh ra khỏi phòng ngủ, một chiếc bàn lớn đã được kê vào giữa phòng, bên trên là hơn chục món ăn thơm phức, nóng hổi.

Chúng với Lục Dĩnh lại không có chút sức hấp dẫn nào. Không nói đến cổ họng hiện giờ đang bỏng rát, khoang miệng tràn ngập mùi dương vật của Trình Cẩn, bình thường cô vốn đã phải thật khó nhọc mới có thể nuốt xuống.

Trình Cẩn đặt cô xuống, liền đi ra ngoài tới phòng riêng của hắn thay bộ đồ khác.

“Tiểu Dĩnh, lại đây.” Lạc Nhạn chỉ vào chỗ bên cạnh mình.

Trên bàn chỗ chiếc ghế đó còn được đặt một đĩa súp ngô nấu lỏng.

Giống như bột em bé vậy.

Trình Cẩn không có khoác áo tắm cho cô, cả thân hình nhỏ nhắn trắng trẻo đan xen dấu vết ái muội hoàn toàn lộ ra trong không khí.

Hiện giờ đang là giữa thu, trong phòng lại không bật máy sưởi khiến Lục Dĩnh run lợi hại.

“Nhạn ca ca, Tiểu Dĩnh lạnh lắm” Lục Dĩnh không có ngồi xuống bên cạnh, mà đến sát bên Lạc Nhạn nũng nịu ôm lấy cánh tay hắn.

Hai đôi gò bồng đảo không ngừng qua lớp áo sơ mi cọ vào cánh tay rắn chắc.

“Đến lấy áo vest của tôi khoác vào” Lạc Nhạn chỉ vào chiếc áo cao cấp bị hắn tùy ý vứt trên giường.

“Dạ” Lục Dĩnh kiễng chân hôn lên má hắn, sau đó mới chạy đi.

Căn phòng không tính là quá rộng, có điều vừa rồi làm tình giữa hai chân còn đau đớn. Hơn nữa còn phải hàm chứa một quả bóng nhỏ cùng lượng lớn tinh dịch.

Lục Dĩnh chỉ có thể đi từng bước nhỏ tới bên giường với lấy chiếc áo.

Bóng silicon có gai nhọn, mỗi bước đi của cô đều không ngừng cọ vào thành huyệt động, khiến Lục Dĩnh bị kích thích chảy ra càng nhiều dâm thủy.

Đợi Lục Dĩnh lấy được áo khoác vào người, dâm thủy đã sớm thành dòng nước trong suốt chảy xuống bắp đùi. Bóng silicon vì bị dâm thủy chảy tới trơn tuột dường như cũng có dấu hiệu muốn trôi ra khỏi hoa huyệt.

Lục Dĩnh trở lại, ngồi được lên ghế mặt đã sớm đỏ ửng, phần mẫn cảm không ngừng chảy ra thật nhiều nước. Cô cảm giác được chiếc ghế bên dưới đã bị chảy đến ướt đẫm.

Lạc Nhạn giả vờ như không nhìn thấy, hạ thân ngược lại bị quấy tới căng tức. Hắn cố gắng kiềm chế để cô gái nhỏ ăn cơm : “Ăn đi, ăn nhanh chút.”

Hắn hiểu rõ, một khi bắt đầu khảng định sẽ vật lộn đến sáng mai. Hắn lại không hi vọng Lục Dĩnh bỏ bữa.

Lục Dĩnh xấu hổ cúi gằm mặt xuống.

Lúc này Trình Cẩn đã thay sang một bộ quần áo thoải mái, quay trở lại còn cầm theo một mảnh vải đen mỏng tới trong suốt.

Trình Cẩn luôn có thú vui như vậy. Tủ quần áo rất lớn đặt trong phòng bên trong chỉ toàn quần áo tình thú, kín đáo hơn thì cũng chỉ là mấy chiếc áo tắm khoác hờ hững.

“Cẩn ca ca lại mua đồ cho Tiểu Dĩnh!” Lục Dĩnh gắng sức nặn ra nụ cười vui vẻ, dưới lớp áo vest bàn tay đã sớm nắm chạy lấy ghế.

Trình Cẩn càng đến gần, Lục Dĩnh càng rõ ràng độ mỏng của lớp vải đó.

Vải mỏng đến bay đi trong gió, màu đen huyền bí cũng không thể che đi bất kì thứ gì bên dưới.

“Thay ra.” Trình Cẩn trực tiếp ném nó lên đầu Lục Dĩnh, còn hắn ung dung ngồi xuống ăn cơm.

Lục Dĩnh leo xuống ghế, trên ghế sớm đã lênh láng dâm thủy. Còn có một chút không kìm được mà tràn chảy xuống sàn.

Màu vải đen càng làm làn da trắng sứ nổi bật. Bộ đồ này chính là chỗ gì nên che đều không che, chỗ nào không cần che thì lại được phủ vài lớp vải mỏng.

Hai nụ hoa bên trên cọ vào vải, kích thích mà đều chứng lên, u lên hai cục trên nền vải. Phần vải dưới hoa huyệt vừa mặc vào đã bị thấm ướt đến thảm hại, trực tiếp ôm lấy hai bên hoa huyệt, cọ vào không ngừng khiến Lục Dĩnh ngứa ngáy mà cọ hai chân.

So với việc hoàn toàn trần chuồng, còn dâm mỹ gấp vạn lần.

Bình luận

Để lại bình luận