Chương 7

Cuối cùng bước đi tập tễnh trở lại trong phòng,tay đầy vết nhăn nhặt lên những tờ tiền mặt màu hồng đẹp mắt, run rẩy đưa cho hắn.

“Tiền này, cháu gái tôi không thể nhận! Cậu lấy về đi! Liền tính là nó làm được chuyện tốt thì cũng không thể nhận tiền từ người khác, một đồng cũng không thể nhận! từ nhỏ đầu óc Tiêu Tiêu liền có chút vấn đề, so người bình thường ngốc hơn, cậu cho nó tiền, nó cái gì cũng không hiểu mà còn dạy hư nó!”

Bạch Dương không chối từ mà nhận lại.

“Ô, bà ngoại ô ô…… Ô, ô.” cô khóc đến thở không nổi.

Vinh y ngọc biết bà biết là mình đánh oan cô, hoang mang rối loạn mà đi qua nâng dậy cô: “con đứa nhỏ này, sao lúc bà hỏi con tiền từ đâu ra, con không chịu nói sớm một chút , còn không phải không có việc gì rồi sao a! Về sau không được nhận tiền từ người khác nghe không, cho con, con cũng không được nhận!”.

Cô sợ sệt mà lau nước mũi, kính cuồng mà không ngừng gật đầu, nước mắt rơi trên khuôn mặt nhỏ lấm lem , mặt đầy phù trướng sưng húp hẳn là rất đáng thương, nhưng ở trong mắt Bạch Dương , lại thay đổi thành ý vị khác.

“Thực xin lỗi a tiểu tử, làm cậu cái chê cười, là tôi quá xúc động, cảm ơn cậu đã hảo tâm cho Tiêu Tiêu tiền, nhà chúng tôi nghèo, nhưng cũng sẽ không lấy tiền tài vô duyên i.”

“Có thể hiểu được .” Hắn gật đầu, duỗi tay chỉ về hướng thiếu nữ đang ngồi dưới đất: “Bất quá tôi phải đem em ấy mang đi, lão sư ở trường học co việc hôm nay cần tìm em ấy, để cho tôi tới đây tìm người.”

“Hôm nay không phải cuối tuần sao, có phải Tiêu Tiêu đã làm sai việc gì hay không? a.” bà lão lo lắng ôm cháu gái đang khóc không ngừng vào ngực .

“Bà yên tâm, không phải chuyện xấu.”

“Nga hảo hảo, Tiêu Tiêu lập tức đi ngay, tôi trước nên đổi cho nó bộ quần áo khác đã !”

Bạch Dương ở cửa chờ cô.

Không quá hai phút, cô đi ra ngoài trên người mang đồng phục sạch sẽ, tay nhỏ nắm chặt góc áo, như cũ ủy khuất mà thút tha thút thít, xoa nước mắt cùng bà ngoại nói tạm biệt, mới cùng hắn đi.

Bạch Dương đem điện thoại bỏ vào túi, cúi đầu nhìn cô gái lùn hơn mình, chỉ cao tới hơn nửa người hắn, đầu cô vừa vặn chỉ có thể ngang tầm với bờ vai hắn, đáy mắt dần đen tối ,nhan sắc giấu trong mũ áo không rõ dần dần càng trở nên âm trầm.

“Ô tôi không, không đem, chuyện ngày hôm qua , nói ra .”hô hấp cô không ngừng lên xuống phập phồng , hấp tấp hút cái mũi, ngẩng đầu hai mắt phá lệ thành khẩn cùng hắn nói lời bảo đảm.

“Đừng xé rách miệng tôi, tôi thật sự chưa nói, ô, chưa nói.”

Khó được khi hắn có chút buồn cười, lười biếng mà khéo lên khóe miệng, ngữ điệu lười biếng từ tính: “Phải không ?, hài tử ngoan.”

“Ô ô tôi là đứa trẻ ngoan, đúng vậy!”

Hắn rút ra tập tiền kia đưa ra trước mặt cô một lần nữa : “Đây là cái mà em nên được.”

Tiêu Trúc Vũ sợ tới mức lui về phía sau ba, năm bước, mặt bánh bao nhăn lại , xua tay lắc đầu dồn dập: “Tôi không cần! Bà đã nói là tôi không thể lấy, tôi không cần, tôi không!”

Có thể đối với tiền mà sợ hãi như vậy , phỏng chừng cũng chỉ có cô.

Bạch Dương một tay cắm trong túi, hơi hơi nâng lên hàm dưới, dưới vành nón che đậy hai mắt vẩn đục sung huyết của hắn .

“Nếu không cần tiền, vậy em muốn cái gì?”

“Ô.” Tiêu Trúc Vũ vểnh lên cái miệng nhỏ cùng môi hồng hồng khả ái , che lại bụng đang kêu : “Tôi đói, tôi muốn ăn cơm.”

“Tốt, đi, tôi mang em đi ăn cơm.”

“Thật vậy chăng? Cảm ơn cậu, cậu thật là một người tốt!” một giây trước còn bi thương đảo mắt một cái đã trời quang mây tạnh, cô giống như một người vô tri thiện lương lại ngu xuẩn, nhảy nhót chạy xung quanh hắn.

“Cái kia, lão sư tìm tôi có chuyện gì vậy?”

“Không có lão sư, là tôi tìm em có việc, còn có.” Bạch Dương cầm lấy tóc đuôi ngựa không ngừng vung vẩy sau lưng cô ,đem sợi tóc cầm trong lòng bàn tay mà tạo thành từng vòng uốn lượn, cáo già xảo quyệt , hắn cố nén hưng phấn, dùng giọng bình tĩnh từ tính, nói ra tên của mình.

Bình luận

Để lại bình luận