Chương 7

Cô lớn lên vốn dĩ đã rất tinh tế xinh đẹp rồi, đặc biệt là nốt ruồi ở trên xương gò má kia, như là nét bút tinh tế điểm lên khuôn mặt, trang điểm tone mắt màu cam môi hồng, gương mặt quá mức tinh xảo,tuy giữa mày toát ra một cổ lãnh đạm, nhưng vẫn như cũ không ảnh hưởng đến khuôn mặt thủy linh của cô , lông mi được chuốt cong dài dưới ánh đèn màu ấm càng thêm phần ôn nhu.

“Thực, thật xinh đẹp!” thiếu niên đứng ở nơi đó cũng vội vàng không ngừng gật đầu.

Chuyên viên trang điểm đóng lại thùng đựng dụng cụ nhìn hắn nói: “Thật tinh mắt, nhìn dáng vẻ này của cậu như một tiểu đệ đệ mê đắm Khanh Khanh vậy.”

“Đúng đúng ,tôi đúng là như vậy!”

Đôi mắt thiếu niên mở to, chứa một tầng thủy quang.

“Ha ha, vậy biểu hiện tốt một chút! Tôi ra ngoài trược, các người nói chuyện đi.”

Mật Khanh xoa nhẹ lên vòng ngọc xanh biếc trên tay, cánh tay trắn như ngó sen, non mịn như ngọc: “Ngươi vừa rồi nói, ngươi là cảm thấy ta kỹ thuật diễn hảo?”

Hắn nghiêng đầu chờ đợi, đôi mắt sâu kín, ôm di động cổ chấp như trẻ con.

Khóe môi Mật Khanh gợi lên, nở nụ cười phong tình vạn chủng, làm từ nơi sâu thẳm trong trái tim hắn nhẹ nhàng nhảy lên một cái.

“Vậy cậu nhất định là đã hiểu lầm,tôi căn bản là không có kỹ thuật diễn gì , mọi người đều biết tôi chỉ là cái phông nền mà thôi, đẹp chứ không xài được,mỗi bọ phim tôi tham gia lời thoại chưa bao giờ vượt qua hai mươi câu, lớn lên có chút xinh đẹp thì cậu nói đúng, nhưng những mặt khác thì không đúng tí nào.”

“Không phải, không phải!”

“Tôi đã từng xem phim chị đóng, thật sự rất đẹp! Mong chị không cần nói mình như vậy, với tôi kỹ thuật diễn của chị rất đỉnh!”

“Đừng tân bốc tôi quá cao, tôi chán ghét cảm giác bị rơi từ chỗ xuống .” cô đẩy ghế dựa ra đứng lên, sườn xám màu lam ôm trọn dáng người thướt tha. Vuốt tóc mai ra sau tai, dáng vẻ vô cùng kiểu mị .

“Nếu thật sự muốn kỹ thuật diễn tăng lên , vậy đi tìm lão sư của cậu đi, tôi căn bản không làm ra được bất cứ trợ giúp nào cho cậu.”

Mỗi một cái động tác nhỏ mà cô làm, đều làm trái tim hắn loạn nhịp, đôi mắt hắn hoảng hốt không rời khỏi cô dù chỉ một giây. Đi ngang qua trước mặt hắn , từ đầu đến cuối không có liếc hắn một cái, chóp mũi thiếu niên ngửi được mùi hương của hoa lan , từ cổ cô tỏa ra, thoáng qua rồi từ từ biến mất.

“Khanh tỷ…”

Mật Khanh tiếp nhận áo gió trong tay Từ Tiêu phủ thêm, hai người đi ra ngoài, thanh âm giày cao gót rơi xuống nền đất xa dần, tay cầm di động cũng chậm rãi thả xuống.

Cô mới vừa mới ngồi xuống ghế đợi lượt diễn, liền nghe được một tiếng âm dương quái khí.

“Rất không tồi , ba ngày tôi cũng chưa thu phục được tiểu tử kia, còn có người nào đó không cần làm gì người ta cũng tự mình tung ta tung tăng tìm tới cửa nha.” Cao Hồng ngồi ở bên phải của cô, chân bắt chéo, cố ý lộ đùi trắng trẻo như ẩn như hiện , giơ tay thổi thổi lên bộ móng tay mới làm , đôi mắt chanh chua liếc xéo nhìn về phía cô .

“Cô phải đối xử tốt với cậu ta nha, tiểu tử kia còn rất thanh thuần.”

Mật Khanh thu hồi tầm mắt, xa cách đáp lại cô ta: “Cô suy nghĩ nhiều.”

“Hừ, nếu muốn người khác không biết , trừ phi mình đừng làm, tiếp nhiều lão nam nhân, một thiếu niên thanh thuần như một học sinh đập vào mắt, thay đổi khẩu vị, đương nhiên không kém.”

“Bớt dùng tư tưởng của mình chụp lên đầu tôi.”

Cảnh diễn dưới mưa kết thúc, Trương đạo diễn đem một ly canh gừng đưa tới, vui tươi hớn hở nói.

“Nghe người đại diện nói hôm trước cô phát sốt, phỏng chừng là do đoạn diễn trong mưa kia, hôm nay mọi người trong đoàn phim đều có canh gừng uống, thể chất cô yếu như vậy liền uống nhiều một chút, không đủ thì vẫn còn.”

Từ Tiêu tiếp nhận canh gừng nói cảm ơn: “Làm phiền ngài lo lắng.”

“Không phiền không phiền! Sau này còn muốn thỉnh Mật Khanh chiếu cố nhiều mới phải, ha ha.”

Cô còn có hai cảnh diễn nữa liền đóng máy, lúc này ngược lại ông ta phải tìm đủ biện pháp để kéo gần quan hệ, không phải vì sợ nam nhân đứng sau cô sao.

Người vừa rời đi, Từ Tiêu đem cái ly đưa cho cô, sau đó lau tóc cho cô: “Khanh tỷ, uống một chút sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”

“Tôi không thích canh gừng, tôi ghét gừng.” cô đem cái ly đặt ở trên bàn.

“Vậy chị chờ lát nữa em sẽ đi mua cà phê cho chị .”

“Nước sôi để nguội là được.”

“Vâng.”

Mật Khanh nhìn gương cởi bông tai xuống , tháo vòng tay, tháo trang sức trên đầu, xuyên qua gương thấy một thiếu niên đứng thẳng ở cửa, mi nhíu chặt.

Đang định chờ chính hắn đi, nhưng sau năm phút vẫn thấy hắn đứng ở đó, hình như không có ý tứ rời đi, một bàn tay đỡ khung cửa, biểu tình bên trong mắt sầu bi lại uể oải.

Bộ dáng tâm sự nặng nề , làm người nhìn khó tránh khỏi không hoài nghi .

Bình luận

Để lại bình luận