Chương 7

Sau đó lão quản gia nói: “Thiếu gia không có ý thức, tôi chỉ đi thông báo cho cậu ấy biết, bởi vì bất luận có quyết định, tôi đều sẽ nói với thiếu gia một tiếng, chỉ có vậy thôi.”
Nịnh Bảo thở phào nhẹ nhõm, sau đó gật đầu.
Sau đó lão quản gia thật sự đi nói với thiếu gia.
Nịnh Bảo không dám đi theo vào trong, mà đứng ở bên ngoài chột dạ chờ đợi kết quả.
Chẳng qua bao lâu lão quản gia đã đi ra k, ông ta nói với Nịnh Bảo: “Thiếu gia đã quen được cậu chăm sóc rồi, cậu cứ ở lại tiếp tục chăm sóc thiếu gia đi, cậu học lớn học xong cũng không kiếm được bao nhiêu tiền đâu, chỉ cần cậu chăm sóc thiếu gia thật tốt, sau này cả thôn trang này sẽ là của cậu.”
Ý của lão quản gia là không cho Nịnh Bảo đi học, sau này phải ở lại đây chăm sóc cho thiếu gia.
Đối với tin tức này, Nịnh Bảo vừa cảm thấy vui mừng vừa chua xót, nhưng điều khiến cậu tò mò là những lời này là ý của quản gia hay là ý của thiếu gia.
Nịnh Bảo thấy lão quản gia cũng đã già, không thể chăm sóc thiếu gia được nữa, cuối cùng vẫn đồng ý sẽ tiếp tục ở lại chăm sóc thiếu gia.
Dù Nịnh Bảo đã tìm được vé ăn dài hạn cho mình, hơn nữa còn là vé ăn giá trị cao, một tháng cũng kiếm được vài vạn, cao gấp nhiều lần so với đi làm việc ở nơi khác, nhưng Nịnh Bảo luôn cảm thấy áy náy cùng bất an.
Nịnh Bảo đi đến bên giường của thiếu gia, nhìn thiếu gia nằm yên lặng trên giường, giống như người đã chết, cậu lại khóc lóc xin lỗi: “Thiếu gia, anh đừng trách những chuyện Nịnh Bảo làm lúc trước, Nịnh Bảo sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.”
Lần này, Nịnh Bảo thực sự rất quyết tâm.
Trong mấy ngày tiếp theo, Nịnh Bảo chỉ chăm chú siêng năng làm công việc, không làm ra hành động vượt quá giới hạn nào nữa.
Mỗi lần muốn, cậu đều sẽ trốn trong phòng tắm để giải quyết, khi nào giải quyết xong thì mới ra ngoài.
Nhưng tự mình giải quyết trong một thời gian dài làm cho Nịnh Bảo cảm thấy trống rỗng, cậu vẫn thích để tay hay môi của thiếu gia hơn, còn có côn ŧᏂịŧ to lớn của thiếu gia, nếu côn ŧᏂịŧ đó thao mình thì chắc sẽ rất thoải mái.
Chịu đựng như vậy mấy ngày, vào một đêm nọ, cuối cùng Nịnh Bảo cũng không nhịn được nữa, lặng lẽ leo lên giường, cởϊ qυầи lót, ngồi ở trên mặt của thiếu gia, để da^ʍ thuỷ của mình chảy đến gần miệng thiếu gia.
“Thiếu gia … Nịnh Bảo thực sự không chịu nổi nữa … Nịnh Bảo muốn anh uống hết dâʍ ŧᏂủy̠ …” Nịnh Bảo phóng đãng để lộ tiểu huyệt của của mình ra, như thể đang đi tiểu, để tất cả da^ʍ thuỷ chảy đến bên môi của thiếu gia.
Nhìn đôi môi đẹp đẽ của thiếu gia đã bị da^ʍ thuỷ của mình làm ướt, Nịnh Bảo rất cao hứng: “Thiếu gia, da^ʍ thuỷ của Nịnh Bảo uống có ngon không … ưm … Có ngon không?”
Nịnh Bảo trời sinh nhiều da^ʍ thuỷ, nhất là khi cậu muốn làʍ t̠ìиɦ, da^ʍ thuỷ sẽ giống như nướ© ŧıểυ, trào ra từ trong tiểu huyệt.
Một lúc sau, cả khuôn mặt của thiếu gia đã ướt đẫm da^ʍ thuỷ của cậu.
Ngoài ra, hậu huyệt của Nịnhdịch.
Tràng dịch đặc hơn nhiều so với da^ʍ thuỷ, màu cũng hơi ngả vàng.
Nịnh Bảo hướng hậu huyệt của mình vào môi thiếu gia, để thiếu gia uống tràng dịch của mình: “Thiếu gia… anh có thích hậu huyệt của Nịnh Bảo không … ưm thiếu gia … Nịnh Bảo đã rửa rất sạch sẽ … anh có thể yên tâm uống … ừm … Không bẩn … ”
Mỗi ngày Nịnh Bảo đều rửa hậu huyệt cực kỳ sạch sẽ, cho nên nó không bẩn chút nào.
Nếu bên trong bẩn, Nịnh Bảo cũng không dám cho thiếu gia uống.
Tràng dịch sền sệt vị hăng hăng cuối cùng cũng chảy vào miệng thiếu gia.
Nhìn thấy thiếu gia uống tràng dịch của mình, Nịnh Bảo cảm thấy thật thoả mãn.

Bình luận

Để lại bình luận