Chương 7

Trạm Lâu có ý cười, giữ vai cô để cô ngồi trên sô pha, quay đầu lại kéo ngăn kéo bàn trà ra, lục lọi đồ đạc.

Khi hắn xoay người lại, trong tay lại nắm một cái đinh thật dài, cùng một cái chuông nhỏ màu đỏ, chuông rất nhỏ, thanh âm thập phần thanh thúy.

“Cố ý chuẩn bị cho cô đó, núm vú của cô rất thích hợp với cái này, lúc làm lắc lư cũng nhất định có ý tứ.”

Tỉnh Mịch Hà kinh hãi: “Không thể, anh không thể đeo cái này cho tôi! ”

Cô biết rõ, trong khi say rượu hắn có thể làm ra có thể làm chuyện dọa người bao nhiêu, cầm lấy quần áo trên mặt đất chạy ra cửa.

Trạm Lâu kéo tóc cô, bắt cô trở về, thô bạo nắm đứt mấy sợi tóc, mái tóc được búi gọn gang cũng bởi vậy mà trở thành một quả bóng, buông lỏng sau đầu.

“Anh không thể đánh cái này! Aaa!”

Tỉnh Mịch Hà một tay ôm lấy ngực mình thét chói tai, lung tung dùng tay kia đánh hắn, cuộn tròn hai chân, vừa khóc vừa nháo, vung nắm đấm đập loạn một trận.

“MẸ NÓ tôi làm cho cô làm loạn?”

Trạm Lâu buông tóc cô ra, đưa tay lên tát vào mặt bên trái của cô, mang theo bạo lực say rượu, lực đạo đủ để trí mạng.

Tỉnh Mịch Hà đụng đầu vào góc sô pha, nằm xuống hô hấp đình trệ chừng hai giây, thẳng đến khi da mặt đau đớn mạnh mẽ kéo lại tinh thần, Trạm Lâu bóp lấy ngực sữa của cô nâng lên trên, thủ pháp bạo lực như nhào một cục bột.

“Ah! Ôi, ôi! Ôi, ôi! ”

Cô không còn chút hình tượng, đầu tóc rối bù, nửa khuôn mặt sưng lên không đối xứng, há miệng kêu thảm thiết, nằm trên sô pha, dùng hai tay giữ chặt cổ tay hắn, khóc lóc kêu cứu.

“Đừng đánh cho tôi, anh làm gì tôi cũng được, không cần đục lỗ cho tôi!”

Mái tóc đen nhánh che khuất nửa mắt hắn, đối mặt với cô đang giãy dụa, hắn lại như tìm được phương thức giải quyết dục vọng sảng khoái hơn, vung cánh tay, lòng bàn tay hướng về phía mặt cô, đem cô lại một lần nữa đánh ngã vào góc sô pha, từng chưởng từng chưởng một, Tỉnh Mịch Hà ôm lấy đầu, toàn lực hướng góc chết vòm.

Tỉnh Mịch Hà lần đầu tiên khuất nhục như vậy, bị đánh đến tình trạng này: “Đừng đánh, đừng đánh nữa, ô ô ô, đau!” – Đột nhiên men rượu xộc lên, Trạm Lâu hét lớn, lắc lư thân thể, dừng động tác.

Hắn ném đồ vật trong tay xuống, vịn đầu, lảo đảo lui về phía sau hai bước, ngã vào sô pha đơn, thần thái mê man hạ thấp mí mắt.

Tỉnh Mịch Hà trần trần thân trên, cuộn tròn trên sô pha khóc run, thỉnh thoảng mạnh mẽ hút mũi, ôm lấy đầu, ánh mắt lặng lẽ từ kẽ tay rình mò, hàm răng run rẩy, cô nhận ra sự đáng sợ của người đàn ông này.

Trạm Lâu chống trán, càng giống như đang trầm tư, hắn dựa vào tay vịn, nhìn chằm chằm vào cô.

Mặt người phụ nữ này càng nhìn càng ngoan, thêm chút màu sắc, chính là một thiếu nữ thanh thuần bị chà đạp, Trạm Lâu cũng nghĩ không ra mình làm sao có thể tốt miệng này, nhưng mục đích đục lỗ cho cô, không phải là vì muốn nhìn cô khóc sao, dù sao mục đích đạt được, càng nhìn hắn càng sảng khoái.

“Bò tới đây, dùng cái miệng cô bị tôi đánh nát, khẩu giao cho tôi.”

Cởi sạch quần áo, Tỉnh Mịch Hà quỳ gối giữa hai chân hắn, vùi đầu nuốt.

Cô đưa hai tay đỡ cự long đầy gân xanh nhét vào trong miệng, Trạm Lâu ấn đầu cô, dùng lực đè xuống, đầu rùa xuyên qua cổ họng đến thực quản, ấn đầu cô dùng sức đâm một cái, cô nôn nôn.

Hắn dường như không nghe thấy tiếng của cô, sau khi say rượu hắn thoải mái hưởng thụ dục vọng tình dục trong đó, Trạm Lâu thao miệng cô, bộ lông tươi tốt đâm vào mặt cô, Tỉnh Mịch Hà nhắm mắt lại, trong lúc co giật nhanh chóng kêu to.

Đầu nhiều lần bị kéo ra, lắc lư mơ hồ, hai má hút ra lõm vào trong, hình dạng mắt quyến rũ đều thay đổi, cô giống như một kỹ nữ rẻ tiền không có giá trị, miệng bị biến thành nơi thủ dâm, cả cây nuốt vào sâu trong, thống khổ không thấy anh đồng tình.

Bình luận

Để lại bình luận