Chương 7

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 7

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Thoát Khỏi Vũng Lầy
Muốn hắn phải mang ơn đội nghĩa ư? Nằm mơ đi!
Sau khi xuống khỏi vòng đu quay, hành trình một ngày của họ cũng đến hồi kết thúc.
Cừ Chiêu và Tuế Hòa sóng bước về phía cổng ra. Lúc sắp rời khỏi công viên giải trí, Cừ Chiêu đột nhiên nói: “Cậu có thể cho tớ vé vào cổng không?”
“Sao vậy?” Tuế Hòa vừa hỏi vừa đưa tấm vé cho hắn.
Cừ Chiêu ngượng ngùng cười: “Đây là lần đầu tiên chúng ta đi chơi cùng nhau, tớ muốn giữ lại làm kỷ niệm.”
Lòng Tuế Hòa mềm nhũn. Cô cũng không biết ánh mắt mình nhìn Cừ Chiêu lúc này chứa đựng bao nhiêu sự dịu dàng.
“Sau này chúng ta có thể thường xuyên đến chơi mà.”
“Một lời đã định nhé?” Cừ Chiêu chìa ngón út ra.
Tuế Hòa cũng đưa tay ra ngoéo với hắn, “Một lời đã định.”
Không biết Tuế Hòa nói với cha cô thế nào, Cừ Chiêu chưa từng gặp mặt người nhà cô, chỉ thấy một tấm thẻ ngân hàng.
Tấm thẻ này là Tuế Hòa đưa cho hắn.
Nói cách khác, bề ngoài nhìn vào, người giúp đỡ Cừ Chiêu là Tuế Hòa. Sẽ chẳng ai đào sâu tìm hiểu người đứng sau thực sự là Tuế Tử Đình, cha của Tuế Hòa.
Cừ Chiêu không có ý kiến gì về việc này. Hắn là kẻ được hưởng lợi từ người giàu, không có quyền lựa chọn ai sẽ đến giúp đỡ mình.
“Tuế Hòa.”
Khi Tuế Hòa định đưa hắn về nhà, Cừ Chiêu gọi cô lại, “Tớ có thể không về nhà không?”
“Tại sao?”
“Nơi đó không phải nhà của tớ.”
Cừ Chiêu bị bỏ rơi ven đường, được người cha nuôi hiện tại nhặt về khi ông ta đang đi lượm ve chai.
Người cha nuôi này của hắn chẳng có năng lực gì, nhặt Cừ Chiêu về chẳng qua vì muốn có đứa con trai nối dõi tông đường, đúng lúc lại vớ được một đứa trẻ trước cửa.
Ông ta là người sống rất tùy tiện.
Lúc đi làm giấy khai sinh cho Cừ Chiêu, ông ta cũng chẳng biết nhiều chữ, trực tiếp ném cái thẻ tên trong túi áo Cừ Chiêu cho nhân viên, “Cái này này.” Dù sao ông ta cũng chẳng bao giờ gọi tên Cừ Chiêu, cứ gọi “thằng nhãi ranh” là được rồi.
Nói ông ta không có năng lực cũng chẳng sai. Sống bằng nghề nhặt đồng nát nhưng lại nghiện cờ bạc. Ngày nào thắng lớn thì mơ mộng hão huyền. Ngày nào thua sạch tiền, Cừ Chiêu sẽ thành nơi để ông ta trút giận.
Hơn nữa, ông ta rất biết cách chọn chỗ đánh Cừ Chiêu, chỉ đánh vào những chỗ người khác không nhìn thấy, cũng không bao giờ làm mặt Cừ Chiêu bị thương.
Từ ngày biết chuyện, Cừ Chiêu đã không còn dùng họ của cha nuôi nữa.
Hiện tại có cơ hội rời đi, sao Cừ Chiêu có thể bỏ qua.
Tuế Hòa lờ mờ nhớ ra chuyện Cừ Chiêu được nhận nuôi. Cô cũng muốn đưa Cừ Chiêu về ở cùng mình, như vậy càng tiện bề chăm sóc.
Nhưng Tuế Sơ sẽ không đồng ý. Tuế Sơ là anh trai Tuế Hòa.
“Hay là thế này đi, tớ thuê cho cậu một căn hộ gần trường, rồi tìm thêm một người đến chăm lo sinh hoạt hàng ngày cho cậu, được không?”
Cừ Chiêu phát hiện lòng tham của bản thân thật giống cái hố không đáy.
Hắn muốn Tuế Hòa tự tay chăm sóc mình. Sau đó kéo cô xuống vực thẳm, cùng hắn trầm luân.
“Không cần đâu, không cần đâu, tớ ở một mình được mà.” Cừ Chiêu nghe thấy chính mình nói như vậy.
“Nhưng trước đó, chúng ta có cần nói một tiếng với cha cậu không…”
“Không cần!” Cừ Chiêu đột nhiên kích động, hắn run rẩy, “Tớ không muốn gặp lại ông ta!”
Tuế Hòa vội vàng trấn an cảm xúc của hắn: “Được được được, cậu không cần đi gặp ông ấy.”
Lúc này Cừ Chiêu mới bình tĩnh lại.
Đến lúc đó sẽ nhờ ba tìm người giải quyết vậy. Tuế Hòa thầm nghĩ.
Có thể mượn tay người khác để thoát khỏi con quái vật cha nuôi kia, Cừ Chiêu hưng phấn đến nỗi máu trong người như sôi lên.
Hắn dựa vào vai Tuế Hòa, nở nụ cười gian xảo.
Mọi người ở Gia Vinh đều cảm nhận được sự thay đổi của Cừ Chiêu.
Hắn trở nên tự tin hơn, sạch sẽ hơn, thậm chí còn đẹp ra. Quan trọng hơn cả, người đứng bên cạnh hắn là Tuế Hòa.
Có Tuế Hòa, mọi người rất nhanh chóng chấp nhận sự thay đổi của Cừ Chiêu… hắn nên thay đổi, và chắc chắn phải có điểm nào đó hơn người.
Nếu không sao Tuế Hòa lại kết bạn với hắn?
Chuyện này giống như một bước lên mây. Dù ở Gia Vinh không hiếm lạ, nhưng mọi người vẫn khen Tuế Hòa xinh đẹp lương thiện, còn nói Cừ Chiêu số chó ngáp phải ruồi. Dẫu trong lòng có thể coi thường, nhưng ngoài miệng vẫn phải nói vài câu khách sáo quan tâm.
Dần dần, họ bắt đầu chủ động tiếp cận Cừ Chiêu. Thân phận khác đi, giá trị con người cũng thay đổi theo.
Nhưng Cừ Chiêu chẳng buồn tốn tâm tư đáp lại bọn họ.
Hắn chỉ muốn ở bên cạnh Tuế Hòa.
Đang bận lấy lòng một người hữu dụng, hắn việc gì phải để ý đến những kẻ vô dụng khác?
Bất cứ thứ gì cũng sẽ để lại dấu vết theo thời gian, lớp mặt nạ trên gương mặt cũng vậy.
Nó ngày càng dày thêm.
Mà Cừ Chiêu lại như không hề hay biết, cứ thế đeo lớp mặt nạ nặng trịch ấy cho đến ngày tốt nghiệp cấp ba.

Bình luận

Để lại bình luận