Chương 7

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 7

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Ngọn Lửa Âm Ỉ
Vị trưởng thôn, một người đàn ông rám nắng khắc khổ vì sương gió miền núi, nheo mắt nhìn Tưởng Hân một lúc lâu. Ông đập tay vào đùi một cái đét.
“Trời ạ! Là cô giáo Tưởng! Tôi nhận ra rồi! Hai năm rồi cô giáo Tưởng đều đặn lên đây với lũ nhỏ. Bọn trẻ ở đây… à, có mấy đứa không nói được , đều là nhờ cô Tưởng dạy cho cái “ngôn ngữ tay”. Giờ chúng nó biết nhiều lắm!”
Ông ta cười toe toét, chụm mấy ngón tay lại rồi bật ra.
“Cái này là ‘cảm ơn’ này! Cô giáo Tưởng dạy đấy!”
Kỷ Thừa im lặng quan sát. Anh vẫn vững vàng cõng cô trên vai, hơi ấm từ thân thể nhỏ bé của cô truyền qua lớp áo dày, một cảm giác sở hữu quen thuộc dâng lên. Anh thích cái cách cô buộc phải phụ thuộc vào anh thế này.
Anh cất giọng trầm trầm, át đi tiếng gió rít qua vách núi: “Trong thôn mình có tất cả bao nhiêu học sinh vậy bác?”
“Dạ, có hai mươi ba đứa cả thảy. Trong đó… bảy đứa là không nói được.”
“Tại sao lại nhiều đứa trẻ không nói được như vậy?”
Trưởng thôn gãi đầu, vốn tiếng Phổ thông ít ỏi của ông không đủ để giải thích cặn kẽ. Tưởng Hân, lúc này đang bị lắc lư trên vai anh, bèn ghé đầu nói nhỏ, hơi thở cô phả vào tai anh ngưa ngứa.
“Điều kiện chữa bệnh ở đây kém lắm anh. Nhiều đứa trẻ sinh ra bị bại não, có đứa phải nằm liệt. Hơn nữa,” cô ngập ngừng một chút, “ở đây người ta vẫn còn… kiểu máu mủ gần gũi lấy nhau ấy, nên con cái sinh ra dễ bị bệnh tật. Một số khác thì do bố mẹ bẩm sinh câm điếc, di truyền lại cho con.”
Một cô giáo đi sau thở dài thườn thượt : “Do giáo dục chưa tới nơi tới chốn cả. Chỉ mong sau này lũ trẻ được rời khỏi cái núi này.”
Họ đi thêm chừng một tiếng đồng hồ nữa. Suốt quãng đường, Kỷ Thừa không hề có ý định đặt cô xuống. Thân thể anh như sắt đá, không một chút mệt mỏi. Cuối cùng, ngôi làng cũng hiện ra, lọt thỏm giữa thung lũng, bao quanh là những cây đại thụ khô khốc trơ trụi.
Khi Kỷ Thừa cẩn thận đặt cô xuống một phiến đá, eo Tưởng Hân đau ê ẩm vì bị vai anh cấn suốt chặng đường dài. Cô suýt đứng không vững.
“Eo bị đau à?” Anh nhíu mày, bàn tay to lớn theo bản năng đưa ra định đỡ lấy eo cô.
Tưởng Hân giật mình lùi lại một bước, xua tay. “Không… không sao. Cảm ơn anh đã cõng tôi… Tay anh… chắc mỏi lắm.”
Nụ cười trên môi Kỷ Thừa tắt ngấm. Anh không muốn lời cảm ơn xa cách này. Anh muốn cô dựa dẫm, chứ không phải lùi lại.
Một cô giáo tóc ngắn chạy tới, đưa cho Tưởng Hân mấy cái khẩu trang y tế. “Mang vào đi cô Tưởng. Trước khi vào làng chúng ta phải khử trùng toàn bộ. Năm nào cũng vậy.”
Họ gặp một thanh niên tên Đường Tử, người phụ trách đón tiếp. Tưởng Hân nhanh chóng chào hỏi, cố tình lờ đi người đàn ông cao lớn đang đứng ngay sau lưng mình.
Kỷ Thừa đứng đó, rút điện thoại ra xem. Không một vạch sóng.
Mọi người bắt đầu mang vác các thùng khử trùng, chia nhau đi phun khắp các góc làng. Tưởng Hân cũng xách một cái thùng nhỏ đi trước. Kỷ Thừa lẳng lặng theo sau.
Dù đeo khẩu trang, rất nhiều dân làng và trẻ con vẫn nhận ra cô. Một đám trẻ ùa ra, miệng ê a không thành tiếng, đôi tay thì thoăn thoắt làm ký hiệu. Tưởng Hân đặt thùng nước xuống, mỉm cười, đôi tay cô cũng múa lên những ký hiệu phức tạp. Kỷ Thừa đứng nhìn, anh biết một chút, nhưng tốc độ của cô quá nhanh. Anh chỉ nhận ra ký hiệu “cảm ơn” cuối cùng, và thấy đám trẻ nhảy cẫng lên vui sướng.
“Bọn trẻ nói gì vậy?” Anh hỏi khi cô đi tiếp.
“Chúng hỏi em đi đường có vất vả không,” Tưởng Hân đáp, mắt vẫn ánh lên niềm vui, “Chúng mong em ở lại lâu hơn, và nói… chúng rất nhớ em.”
“Vậy sao?” Anh bước chậm lại. “Thế em có nhớ bọn trẻ không?”
“Dĩ nhiên rồi. Mấy hôm trước khi đi em đã nhớ chúng lắm.” Giọng cô dịu dàng, Kỷ Thừa biết sau lớp khẩu trang kia, cô đang cười rất tươi.
Họ tiếp tục đi. Đột nhiên, bả vai Tưởng Hân bị một lực mạnh giữ lại. Cô giật mình quay lại, đối diện với đôi mắt đen thẳm nghiêm túc của anh.
“Còn anh thì sao?” Giọng anh trầm và khàn đi. “Em có nhớ anh không? Sau khi anh rời khỏi nhà em năm đó, hay là… suốt năm năm em chạy trốn, em có từng, dù chỉ một chút thôi, nghĩ về anh không?”

Bình luận

Để lại bình luận