Chương 7

Trùng hợp một cơn gió thổi tới, thổi bay mái tóc dài, vài sợi tóc vươn lại ở bên má có lúm đồng tiền, cũng không làm người phụ nữ trong ảnh ngưng cười.

Cô vươn tay, móng tay dài chạm vào khuôn mặt người phụ nữ đó, trong mắt chứa vài phần dịu dàng.

“Mẹ, chờ con đến tìm mẹ, sẽ nhanh thôi.”

Sớm thôi, con sắp tự tay giám định được hết tất cả những viên kim cương có hình dáng tương tự rồi, chờ con một chút nữa, nhanh thôi, sẽ nhanh thôi.
Khương Nghị hưng phấn chạy lên lầu, tiếng bước chân thịch thịch thịch vang vọng ngoài cửa, cánh cửa phòng ngủ lập tức bị đẩy ra.

“Chị!”

Cậu hét lên một tiếng, Khương Hân giữ khăn tắm trên ngực rồi xoay người, lại búng một cái vào chính giữa trán của cậu.

“Chị vừa mới tắm xong còn phải thay quần áo! Mau cút ra ngoài!”

Cậu nhanh chóng gục đầu khóc, không có ngẩng lên, ấn ấn vài cái máy tính liền hiện ra một tệp tin.

“Em vừa mới tìm được một viên kim cương khác, ánh sáng và màu sắc rất giống với cái mà mẹ mang ra ngoài đấu giá!”

“Thật không? Ảnh chụp đâu!”

Cậu cúi đầu che mắt lại, chìa máy tính ra.

Sau khi tiếp nhận máy tính, Khương Hân đạp một cái lên mông của Khương Nghị: “Cút ra ngoài!”

Khương Nghị chuẩn bị chuồn ra ngoài, cô bỗng dưng nhớ ra: “Ai! Đứng lại đã, ra ngoài mua cái này dùm chị.”

“Cái cái gì ạ?” Cậu dùng tay bịt mắt quay đầu lại, ngón tay hơi hé ra, từ khe hở nhìn thấy được cô chỉ đang quấn một cái tắm, da thịt trắng nõn phủ đầy vết xanh tím, hai mắt lập tức mở to ra.

“Đi mua thuốc tránh thai, dành cho nữ, chị không tiện đi.”

Khương Nghị bỏ hai tay xuống, trừng mắt nhìn cô: “Chị…… Chị!”

Khương Hân vừa cầm lấy máy tính, vừa liếc nhìn Khương Nghị: “Còn thất thần ở đó làm gì, đi đi.”

“Khoang đã, chị đã làm với ai!” Cậu không thể tin nổi mà dậm dậm chân, tiến lên phía trước, cướp lại cái máy tính từ tay cô: “Chị đã làm với ai rồi!”

Khương Hân kinh ngạc.

“Sao lại không nói lắp nữa vậy?”

“Em hỏi chị đã làm với ai, chị mau nói đi!”

“ĐM, em để ý chuyện chị làm với ai làm gì, đi ra ngoài nhanh lên, đưa máy tính đây!”

Khương Nghị há to miệng, chỉ vào cô, sau đó lại chỉ vào chính mình, rất nhanh liền khóc.

“Không… Không phải là, chị chị chị… chị chị, chị không cần em! Chị là không… Là chê em nói nói lắp! Chị chị… muốn cùng tình tình… nhân chạy chạy!”

Khương Hân đau đầu, đi qua lấy lại cái máy tính: “Không có! Chị chỉ là không cẩn thận, tối hôm qua em chạy, nên chị chỉ có thể một thân một mình tự nghĩ cách rời đi, lại vô tình trêu chọc đến tên đàn ông đó. Em yên tâm chị không chịu thiệt, tên đó hàng to xài tốt, lớn lên còn rất đẹp trai.”

“……”

“Không phải!”

“Không phải cái gì mà không phải!” Khương Hân chỉ vào cậu: “Nói thêm một câu nào nữa chị sẽ đánh em, bây giờ mau đi mua thuốc cho chị, mau lên!”

“……A.” Lập tức tủi thân mà khóc.

Chỉ cần không bỏ lại cậu là được.

Cô nhanh chóng nhìn hình ảnh trên máy tính, phóng to lên, nhìn từ ảnh chụp thì thật sự là rất giống, giống y như đúc.

Thú vị.

Cô vuốt cằm, nở nụ cười quyến rũ, hiện lên cơ táo nhìn rất ngon miệng.

“Chủ nhân, đôi mắt ngài sao vậy?”

Thấy anh đi đến, thuộc hạ vội vàng mã bất đình đề* đi theo sau anh.

(*)Mã bất đình đề: không ngừng.

“Bị một con mèo hoang cào.” Tay anh đút túi, bước chân vững vàng đi về phía trước: “Giá cả thương lượng thế nào rồi?”

“Tôi cảm thấy khá được, đối phương ra giá 6000 vạn.”

Môi mỏng anh cong lên: “Không ít, thật đúng là bỏ được.”

Từ Tháp mở cửa xe, một tay che ở đỉnh xe.

Sau khi thuộc hạ đóng cửa thì vội vàng chạy sang chỗ ghế lái, lại lấy đồ ra đưa cho anh.

“Đây là nhiệm vụ ngài Phan đã nhờ chúng ta, ngày mai trong buổi đấu giá của minh tinh, viên kim cương De Beers Millennium trị giá ba trăm triệu sẽ được bán đấu giá, ông ta sẽ cho chúng ta tiền công là 800 vạn.”

Ánh sáng màu lam tỏa ra rong phông nền màu đen, phía trên đỉnh đầu, ánh sáng trắng trong suốt xuyên qua khe hở của viên đá màu xanh lam, bị phản xạ lại như ánh sáng của các ngôi sao.

Bình luận

Để lại bình luận