Chương 7

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 7

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Lục Thời Gia đứng chết trân tại chỗ. Bộ não nhạy bén của vị doanh nhân tài ba mất vài giây để xử lý tình huống.
Thời An đã trở lại.
Cô mặc chiếc váy ngủ màu hồng mà anh chọn cho cô bé 4 tuổi lúc chiều. Nhưng giờ đây, khi cơ thể cô đã phổng phao trở lại, chiếc váy trở nên chật chội và ngắn cũn cỡn. Nó bó sát lấy từng đường cong cơ thể, viền váy chỉ vừa đủ che đi cặp mông tròn trịa, lộ ra đôi chân dài miên man trắng muốt.
Cô vui sướng ôm chầm lấy anh, cọ cọ khuôn mặt vào lồng ngực trần ướt át của anh. Cô không hề hay biết tư thế hiện tại của hai người mờ ám và nguy hiểm đến mức nào.
Cặp ngực sữa căng tròn, đàn hồi của thiếu nữ ép chặt vào cơ ngực rắn rỏi của anh qua lớp vải mỏng tang. Lục Thời Gia cảm nhận rõ ràng sức nóng từ cơ thể cô, và cả sự cương cứng của hai đầu nhũ hoa đang cọ xát vào da thịt anh.
Hơi thở anh bắt đầu rối loạn. Mùi hương trinh nữ ngọt ngào phả vào mũi anh, kích thích từng tế bào thần kinh.
“Bé cưng…” Giọng anh khàn đặc, “Em… về phòng ngủ đi.”
Anh đang cố gắng đuổi cô đi, trước khi con thú trong người anh xé toạc lớp mặt nạ anh trai mẫu mực.
“Nhưng mà…” Thời An ngẩng lên, chu môi làm nũng, đôi mắt ướt át nhìn anh đầy mê hoặc, “Lục Thời Gia, hôm nay em ngủ với anh nữa nhé? Em sợ sáng mai lại biến thành trẻ con một mình.”
“Em lớn rồi, nam nữ thụ thụ bất thân…” Anh yếu ớt phản kháng.
“Hôm qua em cũng ngủ với anh mà! Đi mà, đi mà anh trai…” Cô lắc lắc cánh tay anh, bộ ngực cọ xát càng mạnh bạo hơn.
“Được rồi…” Lục Thời Gia đầu hàng. Anh chưa bao giờ thắng nổi sự nhõng nhẽo của cô.
Nhưng cô đâu biết, đối với anh, việc nằm cạnh cô mà không được chạm vào, là một sự tra tấn ngọt ngào và tàn khốc nhất trần gian.
Trên chiếc giường King size rộng lớn, ánh đèn ngủ vàng vọt tỏa ra sự ấm áp mờ ảo. Rèm cửa lay động theo gió đêm. Không gian tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng tim đập.
Thời An nằm gọn trong vòng tay anh, đầu gối lên tay anh, một chân gác lên hông anh, tay kia ôm eo anh. Cô ríu rít kể chuyện trường lớp, chuyện cô giáo, chuyện bạn bè… như muốn bù đắp cho một ngày phải làm trẻ con không nói được nhiều.
Lục Thời Gia chỉ biết ậm ừ đáp lại, tay vỗ nhẹ lưng cô theo nhịp điệu ru ngủ. Nhưng tâm trí anh lại đang tập trung vào nơi cô đang áp sát. Hơi ấm từ bụng dưới của cô truyền sang hông anh, đốt cháy sự kiên nhẫn của anh.
11 giờ đêm. Thời An vẫn chưa chịu ngủ.
“Lục Thời Gia…”
“Hửm?”
“Tại sao anh không nhìn em?”
Cô chống tay nhỏm dậy, cúi xuống nhìn anh. Ánh mắt cô trong đêm tối sáng rực, chứa đựng một thứ tình cảm mãnh liệt mà cô đã giấu kín bấy lâu nay.
Không ai biết cô yêu “anh trai” nuôi của mình đến nhường nào. Từ sự ỷ lại của một đứa trẻ, dần biến thành sự chiếm hữu của một người phụ nữ. Cô ghét những cô người mẫu vây quanh anh. Cô ghen tuông khi thấy anh cười với người khác.
Cô đã làm đủ trò: tắm nước lạnh để ốm bắt anh về chăm, uống say để được anh bế, thậm chí cố tình ăn mặc hở hang lượn lờ trước mặt anh.
Cô biết anh có phản ứng. Cô cảm nhận được vật cứng rắn đó mỗi khi cô cọ vào người anh. Nhưng tại sao anh vẫn nhịn? Tại sao anh không muốn cô?
Đêm nay, cô sẽ không để anh trốn thoát nữa.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận