Chương 7

Louis nhàn tản nhìn thoáng qua sắc mặt của đám tù nhân kia, trong lòng biết uy hϊếp đã có hiệu quả, lúc này mới xoay người lại, cười tủm tim nói: “Tạ Chu, chúng ta đã đi dạo được hai vòng rồi, giờ về đi, bên ngoài hình như có rất nhiều người có ý xấu với cậu thì phải.”
Tạ Chu hơi nâng mi lên nhìn hắn, trong đôi mắt chứa đầy sự cảm kích, nói: “Cảm ơn anh, Louis, nếu như không có anh, tôi cũng không biết nên vượt qua tai họa như thế ra sao nữa.”
Louis rũ mắt, không hề để tâm đánh giá làn da trắng như sứ của Tạ Chu và chiếc cổ mảnh dài. Ánh mắt của hắn có hơi tối sầm đi, hầu kết không tự giác trượt lên trượt xuống một chút, sau đó mới giả vờ lơ đãng dời tầm mắt đi, nói bằng giọng điệu ôn hòa: “Tôi cực kỳ bằng lòng giúp đỡ những người bạn gặp phải khó khăn như cậu.”
Miệng hắn nói ra những lời giả dối, trong lòng lại không ngừng toan tính.
Một chân Tạ Chu đã giẫm vào bẫy, còn hồn nhiên không biết mà chỉ lo vui vẻ đây này.
Tạ Chu ngây người trong phòng giam của Louis nửa buổi sáng, sau khi ăn cơm trưa xong thì đã bị tập trung đi làm nghề may. Trong phòng may dù đông người nhưng cảnh sát tuần tra quản lý rất nghiêm, hơn nữa Louis đã dặn dò phải chăm sóc đặc biệt cho Tạ Chu, những người có mắt đương nhiên sẽ thành thật chăm chú làm việc, vậy nên cả một buổi trưa Tạ Chu chuyên tâm làm nhiệm vụ của chính mình, cũng không xảy ra biến cố gì.
Từ nhỏ đến lớn cậu đều ngâm trong vại mật mà lớn, cặm cụi vùi đầu, mắt, tay và chân làm việc không ngừng nên đã sớm đau eo đau lưng hoa mắt, vất vả lắm mới chịu đựng được đến giờ ăn cơm. Sau khi chọn cơm canh có thể miễn cưỡng nuốt được để lấp đầy bụng, cập vội vã quay về rửa mặt lên giường nghỉ ngơi. Lúc ăn cơm Tạ Chu còn cảm thấy buồn bực trong lòng, bữa sáng ăn ở chỗ Louis lúc sáng sớm dù không phong phủ nhưng hương vị của mỗi món đều coi như là thượng thừa, sao cũng cùng là một đầu bếp mà đến khi nấu cơm chiều lại khó ăn như thế chứ?
Vội vội vàng vàng cơm nước xong, Tạ Chu quay về, cố xốc tinh thần lên chào hỏi Louis xong thì lập tức gom quần áo, vào nhà vệ sinh tắm rửa. Nhìn dáng vẻ buồn bã ỉu xìu ủ rũ của Tạ Chu, Louis biết cái cậu tiểu thiếu gia da thịt non mịn này làm việc cả buổi chiều phỏng chừng là đã tiêu hao hết thể lực rồi, không khác mấy so với những gì hắn đã dự đoán trước kia, vừa trở về là vội vàng đi tắm rửa, mê hương đốt trước trong phòng tắm quả nhiên đã có đất dụng võ.
Đợi đúng nửa tiếng đồng hồ, Louis đứng dậy vặn mở tay nắm cửa phòng tắm. Tiếng cửa mở vang lên, Louis khẽ cười một tiếng, thầm nghĩ người mình coi trọng thật đúng là một con thỏ ngu xuẩn, chẳng hề có chút đề phòng nào.
Đương nhiên, có lòng đề phòng thì cũng chẳng ảnh hưởng gì, dù sao thì hôm nay Louis đã gọi riêng người ở ngoài vào đánh thêm ba chiếc chìa khóa nhà tắm.
Louis đẩy cửa phòng tắm ra là thấy bóng dáng tinh xảo của Tạ Chu, hơi nóng khiến cho dung nhan bắt mắt trở nên trắng nõn, toàn bộ cơ thể ngâm trong bọt xà phòng, cực kỳ thoải mái nhắm mắt, bởi vì nóng mà cánh môi trở nên đỏ thắm mê người.
Louis không nhịn được, vươn một ngón tay ra chạm chạm vào đôi môi nhếch lên một cách vô thức của Tạ Chu, thử nhét ngón tay vào bên trong cái lỗ nhỏ được tạo thành từ đôi môi đỏ thắm, nhưng bởi vì khe hở quá nhỏ nên mới thôi. Hắn cúi người xuống, không nhanh không chậm duỗi tay gạt bọt tắm dày đặc trên mặt nước ra, để lộ cơ thể mảnh khảnh dưới nước.

Bình luận

Để lại bình luận