Chương 7

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 7

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Thay vì ngồi lo được lo mất, thà dành thời gian đó kiếm thêm chút tiền còn hơn. Để lỡ sau này có chia tay, cũng không đến nỗi quá thê thảm.

Man: Một người là tổng tài thành đạt, một người là giáo viên bình thường, sự chênh lệch về địa vị và tài sản dễ sinh ra cảm giác bất an. Đây cũng là lý do vì sao nhiều người đọc truyện sủng vẫn cứ lo sợ sẽ có tình tiết ngược tâm. Nhưng yên tâm nhé, truyện này không có đâu. :”>

Trình Hoan

Nhạc Dư khá chú trọng dưỡng sinh. Đến kỳ kinh nguyệt, cô không đau eo, không đau bụng, chỉ là tâm trạng dễ trở nên đa sầu đa cảm hơn thường lệ.

Tối qua, cô gọi video với Hoắc Tuân đến tận lúc thiếp đi. Nửa đêm khát nước tỉnh dậy, cô mơ màng tưởng anh vẫn còn nằm bên cạnh. Cô đưa chân đá sang bên cạnh theo thói quen: “Em muốn uống nước.” Nhưng chẳng có ai đáp lại, chân cô chỉ đạp vào khoảng không lạnh lẽo.

Chân mày cô nhíu lại, sống mũi chợt cay cay. Nhạc Dư dụi dụi mũi, rồi mở mắt nhìn trân trân lên trần nhà, rất lâu sau vẫn không cử động.

Căn nhà trống trải quá.

Cô phân vân không biết ngày mai nên về thẳng cái ổ nhỏ của mình sau giờ làm hay quay lại đây. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô quyết định chọn vế sau.

Ít nhất cũng phải hít hà cho bằng hết mùi hương còn vương lại của Hoắc Tuân rồi mới đi.

Không thể không thừa nhận, đôi khi, Nhạc Dư cảm thấy mình giống như một chú chó nhỏ lang thang.

Sau ngày thứ Sáu thường là hai ngày nghỉ cuối tuần. Nhạc Dư vui ra mặt, chẳng ai nhìn ra được tâm trạng ủ dột của cô đêm qua.

Tiết học đầu tiên của lớp 11-6 là môn Ngữ Văn. Nhạc Dư vào lớp sớm hai phút, thấy hơn nửa lớp vẫn còn đang gục đầu ngủ trên bàn. Hai hôm nay, cô học trò ngồi bàn đầu dãy ngoài cùng bên trái cũng nằm sấp như vậy.

Nhạc Dư vô thức nhìn lại trang phục của mình, áo sơ mi mỏng và chân váy ngắn mềm mại, rất hợp với tiết trời dịu nhẹ hiện tại. Mà Trình Hoan lại đang mặc chiếc áo khoác đồng phục dày cộm. Sắp sang tháng Mười rồi, trời đâu có lạnh đến thế. Tuy cũng có vài học sinh khác mặc áo khoác, nhưng Nhạc Dư lại thấy trán Trình Hoan lấm tấm mồ hôi…

Con bé rõ ràng đang rất nóng, nhưng lại không có ý định cởi áo khoác ra.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhạc Dư. Phần lớn học sinh đang ngủ gà ngủ gật đều ngẩng đầu dậy, trong đó có cả Trình Hoan. Không tiện quan sát kỹ hơn, Nhạc Dư thu hồi tầm mắt, mở giáo án ra.

Một tiết học 40 phút trôi qua khá nhanh, vì mất gần nửa thời gian để kiểm tra bài cũ.

Nhạc Dư hô “Tan học”, cả lớp lập tức ồn ào trở lại. Cô ôm sách vở bước xuống bục giảng, khi đi ngang qua chỗ Trình Hoan thì dừng lại một chút. “Trình Hoan, em nhớ nộp bù bài tập của hai ngày nghỉ nhé.”

Trình Hoan dường như không ngờ Nhạc Dư sẽ bắt chuyện với mình, cô bé giật mình, hai tay nắm chặt đặt trước ngực, lắp bắp trả lời: “Dạ… Dạ em biết rồi ạ.”

Vẻ căng thẳng quá mức của cô bé khiến Nhạc Dư bật cười, gương mặt giãn ra. “Cô có phải hổ báo gì đâu, em sợ cô thế làm gì.” Cô bé này ngoan ngoãn, hướng nội, Nhạc Dư nghĩ mình không cần phải tỏ ra quá nghiêm khắc trước mặt em ấy, gần gũi một chút cũng tốt, dù sao cũng là cán sự môn Văn của cô.

Trình Hoan dè dặt liếc Nhạc Dư một cái, như đang đánh giá xem lời cô nói có thật không. Sau khi xác nhận, cô bé mới yên tâm cười nhẹ, miệng lưỡi cũng lanh lợi hơn hẳn: “Em cảm ơn cô ạ. Em sẽ bổ sung bài tập sớm thôi.”

Nhạc Dư gật đầu, tâm trạng khá tốt, ý cười vẫn còn vương trên khóe môi. Cô tùy ý liếc một vòng quanh lớp, định rời đi thì bắt gặp một ánh mắt khác đang nhìn mình.

Lục Thương.

Ánh mắt cậu như cười như không, khó đoán. Vẻ ngoài của cậu quá hiền lành, không có chút gì là sắc bén, rất khó để nhìn thấu suy nghĩ bên trong. Thấy cậu nhìn mình chằm chằm không có ý định rời mắt, sau hai giây đối diện, Nhạc Dư quay đi, bước thẳng ra khỏi phòng học.

Mãi đến sau tiết học thứ ba, Trình Hoan mới mang bài tập đến nộp cho Nhạc Dư, muộn hơn một tiết so với thường lệ.

“Hôm nay không bạn nào nộp thiếu bài tập ạ.”

Nhạc Dư nhận chồng bài tập, đặt ở góc bàn, rồi cúi xuống lấy ra một chồng tuần báo Ngữ Văn. Chồng báo khá nặng, lúc Trình Hoan đưa tay ra nhận, cả chồng báo hơi trượt xuống, khiến ống tay áo đồng phục của cô bé bị kéo lên. Cô bé vội vàng kéo tay áo xuống, luống cuống ôm chồng báo vào lòng, giọng nói có phần hoảng hốt: “Vậy… Vậy em về lớp trước ạ.”

Nhạc Dư ngẩn người, rồi từ từ thu tay lại. “Ừ, em về đi.”

Lúc này, trong văn phòng không còn ai khác, điều hòa để nhiệt độ hơi thấp. Nhạc Dư tìm điều khiển, tăng nhiệt độ lên. Cô cúi đầu nhìn cánh tay mình, rồi lại nghĩ đến hình ảnh vừa thoáng thấy ban nãy.

Những vết bầm tím trải dài trên cánh tay nhỏ bé của Trình Hoan, trông đến đáng sợ.

Nhạc Dư tự thấy mình không phải người thích xen vào chuyện người khác, nhưng Trình Hoan là học trò của cô, cô không thể không suy nghĩ nhiều.

Bình luận

Để lại bình luận