Chương 7

Ánh mặt trời chen qua khe lá, loang lổ rơi trên mặt đất, giữa không trung những hạt bụi bay bay.

Hai người đi vào rất sâu phía trong rừng, Lâm Thanh Khải đột ngột kéo quần áo của cô, bàn tay hướng lên trên cầm lấy bầu ngực của cô.

“Lạnh…” Tương Linh tựa lưng lên thân cây phía sau, tế bào toàn thân đều đã dựng thẳng lên. Tay anh nắm lấy bầu ngực thật lâu, ngón tay đều lạnh như băng.

Lâm Thanh Khải xoa nắn nhũ hoa non mịn, trên khuôn mặt có rất nhiều biếu tình biến hóa. Một lát sau, anh mới trầm thấp hỏi: “Người khác bóp ngực cô như vậy, cô cũng ngoan ngoãn như thế này sao?”

Tương Linh nóng mặt, mím môi lắc đầu.

Khóe môi Lâm Thanh Khải cong lên, ngón tay gia tăng lực đạo. Thịt mềm tràn đầy giữa các ngón tay, Tương Linh cụp mi: “Hơi đau…”

“Đau ở đâu?” Lâm Thanh Khải biết rõ còn hỏi.

Tương Linh nhìn anh, vẻ mặt cực kỳ đáng thương.

“Vú cô đau sao?” trong mắt Lâm Thanh Khải tràn ngập dục niệm. Thấy cô đỏ mặt gật đầu, anh thấp giọng: “Cho tôi liếm không?”

Anh tốc váy áo của cô lên, Tương Linh sợ hãi: “SẼ có người thấy mất.”

“Không có ai cả.” Lâm Thanh Khải chẳng hề mảy may.

Hai cổ tay Tương Linh bị anh dùng một tay cầm lấy đặt trên đỉnh đầu nơi thân cây phía sau: Lần trước chỉ sờ vài cái mà đã chảy nước, nếu liếm thì cô sẽ càng thoải mái hơn đấy.”

Cô gái chưa từng biết mùi đời bị phơi bày nửa thân trên ngoài không khí, Chiếc vú trắng nõn in vào trong mắt. Đầu nhũ hồng nhạt kích thích thị giác, run rẩy tiến tới. Ánh mắt Lâm Thanh Khải cực kì u ám, há miệng ngậm chặt bên trái vào trong miệng.

Tương Linh “ưm” một tiếng.

Trong khoang miệng anh nóng ấm, đầu lưỡi linh hoạt, cô thậm chí có thể cảm nhận được chiếc lưỡi thô ráp của anh đangtrêu đùa viên bi nhỏ trên nhũ hoa, da thịt cô trở nên nóng bỏng. Thật giống như trong giác mơ của cô, vô cùng dâm mị.

Tương Linh ngửa đầu ra phía sau thân cây, nhắm mắt lại.

Người này là… Lâm Thanh Khải…

Cô cố gắng kìm nén âm thanh của mình nhưng dần dần không thể khống chế được, vô ý ưỡn ngực lên, đem đầu v* hướng vào trong miệng anh.

Lâm Thanh Khải nở nụ cười, dùng nước bọt ẩm ẩm nhấm nháp đầu v* của cô, đầu ưỡi đánh vòng quanh liếm láp, thỉnh thoảng không báo trước mà dùng răng cắn nhẹ, rồi mút mạnh, Tương Linh chịu không nổi phát ra tiếng.

“Có thích không?” Lâm Thanh Khải đứng thẳng.

Tương Linh không thốt nên lời, miệng khô lưỡi hanh thở gấp.

Anh cười, cúi mặt xuống tiếp cận măt cô: “Có muốn tôi mút tiếp không?”

Lúc này Tương Linh vẫn mềm nhũn như nước, không thể nói được câu gì, khoái cảm trong cơ thể bị khơi gợi kịch liệt. Bị Lâm Thanh Khải chơi đùa một chút như thế thôi mà tay chân cô đã luống cuống, ngã vào ngực anh.

đầu v* chạm vào khuôn ngực rắn chắc, hai luồng thịt mềm mại ấy dính lấy, Lâm Thanh Khải ôm trọn eo của cô.

“Tôi cứng lên rồi.” Giọng nói của anh khàn khàn đến kỳ cục.

Một cây cứng rắn đang chạm vào eo cô, rất nóng. Trong cơ thể cô dường như muốn hư mất, nước ồ ồ chảy ra. Thât là khó chịu

Một tay Lâm Thanh Khải cởi bỏ dây quần, đem côn th*t thích phóng đi ra, tay anh đã sớm cầm lấy bàn tay cô, nhận thấy cô muốn rụt về liền lập tức đè lại: “Đã quên cô bị nó ma sát đến sung sướng như thế nào rồi sao?”

Anh cầm lấy tay cô đưa xuống, cả khuôn mặt của Tương Linh đag chôn trong ngực anh, xúc giác nơi tay vô cùng mẫn cảm, cô cảm nhân rõ ở trong lòng bàn tay mình.

Cằm của Lâm Thanh Khải đặt tại hõm vai cô, hôn sau tai cô: “Cô đoán xem hôm nay tôi đã nằm mơ thấy gì?”

Tương Linh lắc đầu. Ngón tay chạm tới lỗ nhỏ đỉnh đầu của bộ phận đó, đụng tiws một chút chất lỏng trắng mịn. Thứ này… cũng chảy nước sao? “Tối qua tôi mơ cô bị tôi thao.” Lâm Thanh Khải nói,: “Cô không chịu nổi, còn tôi thì dùng dương vậy xuyên vào người cô cả một buổi tối.”

Tương Linh nghe anh nói, chân tay có chút mềm nhũn, cả người cô đều dựa vào trong lòng Lâm Thanh Khải, mặt đỏ tim đập.

Bình luận

Để lại bình luận