Chương 7

“Ở đay con có 35 vạn, ba cầm trước đi trả nợ .”

Cô móc ra thẻ ngân hàng đưa vào trong lòng bàn tay của ông, Vệ Xuyên lại như là mất trí trừng mắt nhìn cô, “Con từ đâu mà có nhiều tiền như vậy !Con đã làm gì? Con chỉ là một nữ hài tử còn chưa đủ tuổi trưởng thành sao có thể có nhiều tiền như vậy, có phải con đã đi làm chuyện gì phạm pháp rồi không!”

Ông càng nói càng hoảng loạn, bắt lấy bả vai cô , “Con……con đừng làm ba sợ Duy Nhất, con…… Có phải là con trộm không ? Ba ba có thể còn kiếm tiền! Tiền con lấy ở đâu thì trả lại ở đó đi……”

“Ba!”

Cô thở dài, “Con mua vé số trúng, ba yên tâm , con sẽ không trộm tiền người khác , vả lại ba cũng không cần mua phòng ở cho con làm gì, sau này con kiếm được tiền có thể tự mình mua, cũng đừng cho con sinh hoạt phí,con có thể tự mình làm công để chi tiêu.”

Nước mắt cố nén nhưng vẫn không nhịn được mà chảy ra , thân mình cao lớn , ông ngồi xổm cuộn tròn thân mình run rẩy, nắm chặt thẻ trong tay , che lại hai mắt, nước mắt rơi trên mặt đất đầy bụi bặm.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là ba không bản lĩnh, ba ba không muốn làm con chịu khổ chịu nhọc, nhà người khác nữ nhi đều được sủng, ba ba không muốn con đi làm công, con chỉ cần đi học chăm chỉ, đừng lo lắng về chuyện tiền bạc .”

Vẻ mặt cô cũng không có biểu hiện muốn an ủi ông, chỉ có thể nhẹ giọng “Vâng “ một tiếng.

“Con tin tưởng ba.”

Liễu Dục bắt chéo hai chân nằm thẳng trên giường, đem điện thoại gọi đến một số.

“Lão nhân, không có tiền, nhanh chuyển cho con.”

Một đầu dây khác đầu, người cầm máy sửng sốt một chút, “Ta tuần trước mới cho con một trăm vạn !”

“Một trăm vạn vạn của ba đem hù ai vậy? Nói dài làm tôi bực bội nóng nảy thì tôi đem chuyện ông bao dưỡng hai nữ nhân nói cho truyền thông biết, làm cổ phiếu công ty ông tụt giá đến mẹ ông cũng không nhận!.”

Đối diện cắn răng mở miệng.

“Lão tử thật là sao, lại sinh ra loại nhãi con như con chứ!”

“Bớt mẹ nó nói lời vô nghĩa đi! Không cho tôi tiền , chuyện gì tôi cũng nháo ra được, ông xem mà làm đi !”.

Hắn tắt điện thoại, đem điện thoại di động nện ở trên sàn nhà, cười lạnh chống đầu, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh hắn đè cô trên sàn nhà mà tính ái thô bạo , côn thịt chậm rãi lại cứng lên.

Giây tiếp theo, hắn tức giận mà bắt lấy phân thân chính mình mà loát động , nếu mà có cô ở đây, nhất định sẽ đem cô thao chết, ở trong tiểu bức cô thọc lạn! Kẹp chặt như vậy, thao chết cô!

Trở lại ký túc xá, phía dưới vẫn như cũ ở không ngừng chảy ra đồ vật, cô vào WC cởi quần chuẩn bị xử lý một chút, nhìn lại quần lót của mình bên trên tất cả đều là máu màu đỏ tươi .

Đại não đột nhiên xoay chuyển một vòng, đưa một bàn tay xuống thân dưới ướt át thật cẩn thận sờ sờ, lại thử đưa đầu ngón tay vào trong một chút , trên đầu ngón tay dính đầy máu màu đỏ tươi .

Đây là máu, không phải tinh dịch……

Đau quá.

Bất tri bất giác mà một đường này cô chảy máu không ngừng, rốt cuộc là cô như thế nào mà có thể kiên trì được vậy.
‘ phanh phanh phanh! ‘ cửa WC cũ nát bị gõ vang, bên ngoài truyền đến thanh âm không kiên nhẫn , “Tôi nói này Vệ Duy Nhất cậu đã xong chưa vậy! Cậu có tật xấu là đi WC lúc nào cũng ngồi ở bên trong rất lâu a, nhanh lên lăn ra đây đi!”

Cô nghe vậy cũng không đáp chỉ là buông mắt, lấy băng vệ sinh đã chuẩn bị trước để ở bên cạnh lót lên bên trong quần lót, rửa sạch tay mở cửa ra.

Bên ngoài một nữ sinh hoàng tóc đang hùng hổ đứng trước cửa, trực tiếp túm cô kéo ra ngoài, bước đi vào WC, phịch một tiếng đóng cửa lại.

Âm thanh chói tai, giống như cũng cố ý châm chọc cô.

Đi một đoạn, phía dưới đều ở không ngừng co rút đau đớn, cô cũng không đi bệnh viện khám, đơn giản tra xét một chút âm đạo xé rách cần mua thuốc gì để bôi là được.

Bình luận

Để lại bình luận