Chương 7

Hồng Linh thở phào nhẹ nhõm, lập tức lấy điện thoại di động ra ấn mở màn hình, trên màn hình khóa hiển thị hơn hai mươi tin nhắn khiến cô luống cuống tay chân trả lời. Đột nhiên Ngọc Lan quay lại, nói vọng vào một tiếng, “Mẹ quên lấy bát.” Đẩy cửa phòng Hồng Linh ra, cô ấy vội vàng đặt điện thoại di động sang một bên, làm bộ như không có việc gì nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chờ Ngọc Lan cầm bát rời đi, cô ấy mới nhanh chóng cầm lấy di động: [Vừa rồi mẹ của em tới, em sợ bà ấy phát hiện ra chúng ta, cho nên mới không trả lời kịp thời, xin lỗi anh nhiều nha.] Cô ấy gửi biểu cảm làm nũng với đối phương. [Được rồi, anh tha thứ cho em, em mau trả lời anh, rốt cuộc em có muốn đi công viên giải trí chơi với anh hay không?]

[Anh có tự chọn thời gian, em chắc chắn sẽ đi.] [Vậy anh chờ em ở phố xx nhé.] … Ở trong phòng bếp nhìn khí nóng bốc lên chung quanh nắp nồi, suy nghĩ của cô đã hoàn toàn không ở trong việc nấu ăn, vì sao Hồng Linh vội vã muốn cho mình đi ra ngoài như vậy?

Cô ấy đang nói chuyện với ai trên điện thoại hay sao?

Nếu như cô trực tiếp đi hỏi cô ấy như vậy, chắc chắn sẽ không hỏi ra cái gì, không có cách nào khác, cô chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

Buổi tối, Ngọc Lan vốn định đi nói chuyện tâm sự với con gái, nhưng cây gậy thịt dưới thân lại không đúng lúc đứng lên, quấy rầy cô tâm phiền ý loạn, xem ra chuyện tâm sự tối nay chỉ có thể hoãn lại đến sau này.

Cô bất đắc dĩ đưa tay xuống phía dưới cầm gậy thịt bắt đầu tuốt động, ngón tay đặt lên quy đầu kích thích vài cái, nhưng rất nhanh thì cô đã có vấn đề mới, trong đầu cô đều là hình ảnh ngày đó con gái quỳ gối dưới thân cô dùng tay, dùng miệng còn có đầu lưỡi đi khiêu khích gậy thịt kích thích tràng diện, dục vọng bên trong cơ thể càng đốt càng mãnh liệt, nhưng vào lúc cô thủ dâm lại không cảm giác được bao nhiêu khoái cảm, thậm chí một lúc sau cô cũng cảm giác da thịt trên cây gậy thịt bị cô tuốt đến phát đau vẫn không có cách nào bắn ra được. Đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, vì sao không bắn ra, thật khó chịu… Trong mắt của Ngọc Lan rưng rưng nước mắt, thân dưới cứng rắn phát đau hết lần này tới lần khác bản thân lại không bắn ra cũng không mềm nổi, cô lật qua lật lại nghĩ hết mọi biện pháp cũng không có cách nào để giải quyết vấn đề này, cuối cùng cô chỉ có thể đem suy nghĩ đặt ở trên người con gái ở trong căn phòng sát vách…

“Cốc cốc cốc”

Tiếng gõ cửa vang lên, Hồng Linh đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì nghi hoặc nhìn cửa phòng một cái, đã trễ thế này, mẹ cô ấy còn tìm cô ấy làm gì?

Tuy rằng trong lòng không hiểu, nhưng cô ấy vẫn mang dép lê bước xuống giường mở cửa.

Ngọc Lan ở ngoài cửa khom người tay phải vịn khung cửa, cố gắng để cho gậy thịt cứng rắn của mình bị váy ngủ che khuất, vừa vặn đập vào mắt của Hồng Linh chính là hai gò má đỏ bừng của cô, cùng với đôi mắt ướt át, cô ấy sợ tới mức cho rằng Ngọc Lan bị bệnh, vội vàng nâng cô dậy, còn chưa mở miệng nói chuyện đã nhìn thấy lều trại trên váy đối phương bởi vì thẳng lưng lên mà nhô cao ở giữa váy, trông đặc biệt nổi bật.

Bình luận

Để lại bình luận