Chương 7

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 7

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Điều kiện tiên quyết là phải ngoan ngoãn.

Ngón tay Thịnh Hạ run rẩy, cuối cùng cũng từ từ buông xuống, phơi bày toàn bộ cơ thể trần trụi. Gương mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ, vành tai nóng ran. Bầu ngực đầy đặn cũng ửng hồng. Bị không khí lạnh kích thích, hai nụ hoa nhạy cảm lập tức săn cứng lại.

“Giơ tay lên.”

Người đàn ông thản nhiên đánh giá cơ thể cô. Ánh mắt đó không mang theo dục vọng chiếm đoạt, chỉ là… quá thẳng thắn, khiến cô không biết phải làm sao.

Thịnh Hạ ngoan ngoãn giơ tay.

Anh ta quấn tấm chăn quanh người cô, rồi bế bổng cô lên. Cánh tay trần của cô theo phản xạ ôm lấy cổ anh ta. Lạc Hàn Đông mặt không đổi sắc, ôm cô bước ra ngoài.

Đi ngang qua những căn phòng kia, cảnh tượng hỗn loạn lại đập vào mắt. Những cô gái mặt xám như tro tàn, nằm la liệt, quần áo rách nát. Nỗi sợ hãi lại dâng lên, Thịnh Hạ vội vùi mặt vào cổ anh, không dám nhìn nữa.

Oai Chủy Lục và mấy tên khác thấy Lạc Hàn Đông ôm cô quay lại, con nhóc ban nãy còn kháng cự, giờ đã ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng anh ta. Bọn chúng không khỏi giơ ngón cái, cười dâm đãng:

“Anh Đông lợi hại thật! Mới một hiệp đã thuần phục được con bé này!”

Lạc Hàn Đông không thèm để ý, đặt cô lên sô pha trong phòng mình. Anh ta ném cho cô một bộ quần áo nam rộng thùng thình. “Mặc vào.”

“…Áo lót?… Quần lót nữa?” Thịnh Hạ luống cuống hỏi.

“Cô có thể chọn mặc, hoặc ở truồng. Tôi không quan tâm.” Anh ta lạnh lùng nói, rồi quay lại bàn làm việc.

Thịnh Hạ cảm thấy nhục nhã. Cô trốn dưới tấm chăn, mặc chiếc áo sơ mi đen và cái quần dài của anh ta. Cảm giác trống rỗng ở hạ thân khiến cô vô cùng bất an.

Oai Chủy Lục mang cơm đến. Hắn liếc nhìn Thịnh Hạ đang mặc đồ của Lạc Hàn Đông, rồi cười cười rời đi.

Thịnh Hạ đói lả. Cô không dám chắc phần cơm này là cho mình, chỉ biết nhìn chằm chằm, nuốt nước miếng. Cái quần quá rộng, cô đành lấy tấm chăn quấn quanh eo. Cô rụt rè hỏi: “Phần cơm này…?”

“Ăn đi.” Người đàn ông không ngẩng đầu. “Bắt đầu từ bây giờ, không được nói chuyện. Sáu giờ thì gọi tôi.”

Thịnh Hạ gật đầu. Cô hy vọng sáu giờ anh ta sẽ đưa cô đi.

Ăn xong, cô ngồi im trên sô pha. Tiếng gõ phím đều đặn như một bài thôi miên, cô mệt mỏi thiếp đi. Đã gần mười sáu tiếng từ khi cô bị bắt.

Cô giật mình tỉnh dậy, mệt nhưng không dám ngủ tiếp, chỉ nhẹ nhàng đi lại. Thấy cốc nước của anh ta đã cạn, cô chủ động cầm lên, muốn rót nước cho anh.

Ngay khi tay cô vừa chạm vào chiếc cốc.

“Ai cho cô chạm vào?” Người đàn ông quay phắt lại, ánh mắt lạnh như băng, lộ rõ vẻ chán ghét.

Thịnh Hạ cứng đờ người.

Phải rồi. Anh ta mắc bệnh sạch sẽ.

“Tôi xin lỗi…” Cô vội lấy khăn giấy lau đi lau lại chỗ mình vừa chạm vào.

Bình luận

Để lại bình luận