Chương 7

Ánh nắng sớm mai ấm áp và rực rỡ chiếu vào phòng qua ô cửa kính. Tia sáng mỏng manh chiếu vào hai người đang ôm nhau ngủ, êm dịu kèm theo vẻ lãng mạn và nhẹ nhàng.
Hôm nay Nghiêm Kỷ còn có một cuộc họp với Lâm Thi Vũ nên chuẩn bị đi ra ngoài.
Anh nhẹ nhàng buông bàn tay đang ôm chặt eo mềm của Mộc Trạch Tê, rời giường rót cốc nước đút cho Mộc Trạch Tê, hôn trán của cô, nhẹ giọng nói: “Tối hôm qua em mệt rồi. Lát nữa anh sẽ nói với mẹ, tiểu ma vương sẽ do mẹ chăm, em ngủ thêm một lát đi.”
Tối hôm qua giày vò đến đêm khuya, Nghiêm Kỷ mới thoả mãn buông tha cho cô. Miệng nhỏ của Mộc Trạch Tê uống nước, hàng mi dài chớp chớp liên tục, mắt không mở nổi. Cơ thể cô vẫn còn đau nhức không thôi. Cô nỗ lực vùng vẫy vài cái, sau đó bỏ cuộc, nhắm mắt lại nằm ngủ.
Nghiêm Kỷ khẽ cười một tiếng, cắn một cái vào đôi môi phấn hồng của cô, sau đó quay người đến phòng tắm tắm rửa.
Mộc Trạch Tê nằm ở trên giường mềm, buồn ngủ. Bỗng nhiên có tiếng chuông vang lên, một cuộc điện thoại gọi tới điện thoại di động của Lý Vi.
Cô vội mở mắt tìm kiếm, đi đến cạnh bệ cửa sổ tìm chiếc điện thoại đó.
Mộc Trạch Tê cầm lấy điện thoại, ảnh nền cuộc gọi là bức hình nụ cười sáng lúc mặc đồng phục thể dục màu trắng xanh hồi học cấp 3 của Nghiêm Kỷ. Là một dãy số lạ gọi tới. Mộc Trạch Tê nhận cuộc gọi, giọng nói khàn khàn: “Alo, xin chào. Ngại quá, chủ nhân điện thoại…”
“Mộc Trạch Tê! Tìm cậu đúng thật là hao hết sức lực của bà đây!”
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói quen thuộc, Mộc Trạch Tê vốn dĩ hơi sửng sốt, giờ lại mếu máo: “Hu, Nam Nam…”
Tiếp theo Mộc Trạch Tê lo sợ vì nhận ra điều gì đó, chỉnh âm lượng thấp xuống, quay đầu nhìn về phía phòng tắm, tiếng nước trong phòng tắm vẫn đang vang lên chưa ngừng.
Cô thở phào một hơi, cầm điện thoại ngồi xổm ở sau ghế sô pha, sợ bị phát hiện nên hạ giọng khóc lóc: “Nam Nam, mấy năm nay cậu ở đâu.”
“Tớ ở thành phố Z, vừa xuống máy bay. Có phải cậu muốn nói với tớ là nhân vật nam chính đã bị hủy hoại rồi có phải không? Tối hôm qua tớ đả thông hai mạch Nhâm Đốc, quyển 《Trong lòng cậu chủ chỉ cưng chiều em》 cũng không phải là truyện ngọt ngào gì, chuyện yêu đương vườn trường cũng chẳng phải. Manh mối là phân đoạn kể về sự nghiệp của nam chính và nữ chính; mà đầu mối chính là cậu, nằm ở phân đoạn khúc mắc giữa nữ phụ và nam chính. Nhân vật nam chính không bị hủy hoại, mà đứa trẻ này vẫn luôn hư hỏng, đúng không?”
Bộ mặt thật của Nghiêm Kỷ rốt cuộc đã bị người khác nhìn thấu, sự tủi thân của mình từ trước đến nay cũng được người khác biết đến. Nước mắt của Mộc Trạch Tê như hồng thủy vỡ đê tuôn ra: “Ừm, ừm! Đúng thế! Nam Nam, cứu…”
Không chờ Mộc Trạch Tê nói xong, một đôi tay còn đọng nước thình lình xuất hiện, rút điện thoại của Mộc Trạch Tê đi. Mộc Trạch Tê đã hoàn toàn tuyệt vọng, cả người lạnh đi, cô vừa định quay người.
Thì bị Nghiêm Kỷ đè lên ghế sofa, “A!” Mộc Trạch Tê bị ném xuống ghế sofa êm ái, không khỏi kêu lên một tiếng.
Nghiêm Kỷ chống một tay xuống ghế sofa, thân hình cao thẳng như lồng giam bao phủ hoàn toàn Mộc Trạch Tê ở dưới thân.
Mộc Trạch Tê nằm ngửa nhìn Nghiêm Kỷ, tim đập điên cuồng.
Nghiêm Kỷ phát hiện có gì đó không đúng nên liền nhanh chóng từ phòng tắm đi ra, trên người chỉ quấn khăn tắm trên eo, hơi nước còn đọng trên người thuận theo đường cơ bụng rõ nét chảy xuống, thấm vào chỗ sâu trong khăn tắm.
“Alo, tôi là Nghiêm Kỷ.” Nghiêm Kỷ nhận điện thoại, đôi mắt hoa đào hẹp dài nheo lại càng thêm sắc bén, nguy hiểm. Ngón tay thon dài đặt bên môi mỏng, làm dấu “suỵt”, cảnh cáo Mộc Trạch Tê.
Nghiêm Kỷ không thích cô tiếp xúc với La Nam Nam, với tính tình của anh không biết sẽ làm ra chuyện gì. Mộc Trạch Tê không dám lộn xộn, nếu không thì liên lạc giữa mình và La Nam Nam sẽ bị chặt đứt.
Theo như kinh nghiệm xem qua vô số phim truyền hình và tiểu thuyết của La Nam Nam, nếu đột nhiên không có tiếng nói nữa thì thông thường đều là đã xảy ra chuyện. Nghe thấy giọng nói của nam chính, cô ấy cũng cảm thấy căng thẳng.
Trước khi La Nam Nam xuyên sách, tốt xấu gì cũng là người xem qua Phổ Pháp Lan Mục nhiều năm, biết không thể làm “người bị tình nghi”.
Cô ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, giả bộ hiền hoà nói: “Ơ, hóa ra là Nghiêm Kỷ à. Vừa nãy mới nói chuyện với Trạch Tê chưa tới hai câu, sao bỗng dưng im lặng thế, cô ấy đâu?”
“Nhóc con tìm mẹ nên cô ấy đi cho con uống sữa rồi. Cô có chuyện gì muốn nói thì có thể nói cho tôi biết, tôi giúp cô chuyển lời.”
La Nam Nam cảm thán trong lòng. Má! Khống chế trắng trợn. Mộc Trạch Tê ơi, rốt cuộc cô chọc phải nam chính nào thế.
Cô ấy nói thẳng mục đích: “Vậy à, cũng không có gì. Có rảnh thì đi uống trà nhé. Tôi tổ chức, tụ họp nhỏ với bạn cấp ba vào tám giờ tối nay. Nhớ đến nha. Bye bye.”
“Được, tạm biệt.”
Nghiêm Kỷ ấn kết thúc cuộc gọi, cúi người nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Trạch Tê, lắc nhẹ: “Anh chỉ mới đi một lát mà em đã lại tìm được cơ hội không an phận rồi.”
Nói xong đứng dậy, đi về phía phòng tắm. Mộc Trạch Tê đuổi theo phía sau anh: “Em muốn gặp Nam Nam!”
“Hôm nay trước khi anh xong việc, em không thể đi đâu hết, ngoan ngoãn ở trong nhà đi.” Nghiêm Kỷ vào phòng tắm, kéo một cái khăn khô ráo lau tóc. Rồi sau đó tiện tay ném điện thoại Lý Vi vào trong bồn, điện thoại bị ngập trong làn nước.
“Anh đã nhớ kỹ số của cô ta rồi. Trước khi chúng ta kết hôn, chưa làm hôn lễ thì hai người chỉ có thể liên lạc thông qua anh.”
Không chờ Mộc Trạch Tê sốt sắng, Nghiêm Kỷ đã dụ dỗ cô: “Anh còn có cuộc họp, em nghe lời, đừng làm loạn, tối nay sẽ dẫn em ra ngoài.”

Bình luận

Để lại bình luận