Chương 7

: Trong mơ hiện thực đều bị cưỡng hiếp, trong bồn tắm mở hai chân ra để Tiêu Trạch tẩy rửa phần thân dưới bừa bộn (phần 3)

Tuy rằng tối hôm qua say đến mơ hồ ngay cả đang đụ ai cũng không phân biệt được, nhưng Tiêu Trạch nhớ rõ ràng lúc làm tình rất vui vẻ, còn có thân thể Lạc Minh mang đến cho hắn những hưởng thụ tốt đẹp.

Tiêu Trạch vừa đưa ngón tay vào lỗ đít của Lạc Minh, vừa miên man suy nghĩ, trông mơ giải khát.

Lạc Minh nhịn không được run rẩy vài cái, bởi vì bị cưỡng hiếp mang lại di chứng, làm cho anh rất kháng cự và sợ hãi việc để bộ phận sinh dục bại lộ trước mặt người khác.

Hơn nữa tối hôm qua thật sự đã bị sỉ nhục rất kịch liệt, thịt trong thịt ngoài của lỗ đít đều là vết thương chồng chất, vừa đụng vào liền rất đau.

“Shh… Ưm… A…” Lạc Minh bởi vì đủ loại nguyên nhân mà nhịn không được hừ nhẹ.

Anh run run rẩy rẩy, cùng với tiếng hừ nhẹ như thống khổ lại như điểm G bị kích thích thoải mái mà hít vào hơi lạnh, đều làm cho Tiêu Trạch có xúc động nhào tới muốn anh thêm vài lần.

Nhưng hắn khi tỉnh táo không có lá gan đó.

Lạc Minh ngước mắt nhìn hắn, cười hỏi: “Có phải cậu nhìn cứng rồi đúng không?”

Anh đã sớm nhận ra nét mặt và sự thay đổi trong ánh mắt của Tiêu Trạch.

Tiêu Trạch không dám trả lời, thậm chí cũng không dám nhìn loạn anh thêm nữa.

Lạc Minh thả hai chân xuống, nghiêng đầu tựa vào mép bồn tắm, nhắm mắt lại nói: “Cậu để tôi ngâm năm phút, sau đó vớt tôi ra ngoài.”

”Được.”

Lạc Minh vừa nhắm mắt, Tiêu Trạch liền thăm dò nhìn trộm anh, phát giác anh thật sự không mở mắt ra nữa, bèn lớn mật nhìn lén.

Làn da Lạc Minh trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, mặt mày thâm thúy, sống mũi cao thẳng, dáng môi cũng bắt mắt, là một khuôn mặt xinh đẹp chỉ có đẹp đẽ hơn.

Có lẽ là vì quan hệ trước đây nên chưa từng chú ý, hôm nay hắn mới phát hiện, thì ra Lạc Minh lại xinh đẹp như vậy, dường như ngay cả Lạc Phồn mà hắn vẫn tôn sùng là ánh trăng sáng cũng không sánh bằng.

Thay quần áo sạch sẽ cho Lạc Minh, lại đặt anh lên giường nằm xuống, Tiêu Trạch mới được phê chuẩn có thể nghỉ ngơi một chút.

”Anh Lạc Minh, thật sự xin lỗi.” Tiêu Trạch nói.

”Không sao.” Lạc Minh không muốn nói chuyện với hắn, anh hiện tại vô cùng trống rỗng, nói một câu cũng cực kỳ mệt mỏi: “Cậu đi đi.”

”Có muốn em gọi bác sĩ cho anh không?” Tiêu Trạch hỏi, lúc này lại nhớ tới phải chủ động quan tâm người khác.

”Không cần!” Thần kinh của Lạc Minh bị đâm một cái, đột nhiên cáu kỉnh lạ thường: “Mau cút!”

Gặp bác sĩ?

Ngoại trừ người bạn năm đó giúp anh giấu diếm giới tính, mấy năm nay một vị bác sĩ anh cũng không muốn gặp, anh sợ mình không dối gạt được.

Nhưng làm giả giới tính rốt cuộc là vì cái gì?

Vì bị cưỡng hiếp một lần nữa sao?!
________________

Bình luận

Để lại bình luận