Chương 7

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 7

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Sự Cố Và Hương Vị Của Sự Tiếp Xúc
Vào đêm diễn ra bữa tiệc tối chào mừng tân sinh viên chính thức, toàn bộ khán phòng Đại học N chật kín người, không khí sôi động, náo nhiệt chưa từng có.
Lục Diễm ngồi ở ghế chính giữa hàng đầu, vị trí dành cho những nhân vật quan trọng nhất. Xung quanh anh là các thành viên cốt cán của Hội sinh viên cùng với các chủ nhiệm bộ môn, trưởng khoa. Anh ngồi đó, lưng thẳng tắp, toát ra khí thế vương giả, áp đảo mọi người xung quanh. Đầu ngón tay thon dài gõ nhẹ theo nhịp lên thành ghế bọc nhung, môi mỏng hơi mím lại tạo thành đường nét nghiêm nghị. Mí mắt anh cụp xuống, che giấu đi sự xa cách và chán chường trong đôi mắt.
Tiệc tối bắt đầu với lễ khai mạc long trọng. Anh bước lên sân khấu đọc diễn văn. Giọng nói trầm ấm, đĩnh đạc vang lên, bên dưới là những tràng pháo tay giòn giã và tiếng reo hò của các tân sinh viên.
Bài diễn văn kết thúc. Vẫn là những lời lẽ khuôn mẫu ấy, nghe đến ngàn lần phát chán. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên một nụ cười xã giao hoàn hảo, gật đầu chào hỏi với vị Viện trưởng ngồi bên cạnh rồi lặng lẽ nghiêng người, rời khỏi khán phòng ồn ào, đi về phía hậu trường yên tĩnh hơn.
Anh đi kiểm tra tiến độ lần cuối. Đột nhiên bước chân Lục Diễm dừng lại. Anh quay đầu xác nhận lại tiết mục tiếp theo với người phụ trách sân khấu, gật đầu cảm ơn một cách xa cách rồi định rời đi. Nhiều năm làm Hội trưởng, anh đã quá quen với việc ứng phó chu toàn mọi việc, giữ cho mình vẻ ngoài hoàn mỹ không tì vết.
Lục Diễm đang đi về phía cửa hành lang vắng người thì đột nhiên, một giọng nói quen thuộc lọt vào tai anh: “Niệm Niệm, bộ quần áo này là của em sao? Có phải size bị sai rồi hay không?”
Một giọng khác, mềm mại, có chút lo lắng vang lên đáp lại: “Học tỷ, hình như là quá nhỏ rồi ạ… Em có thể đổi một bộ khác không?”
Đầu ngón tay Lục Diễm khẽ run lên. Anh nhận ra giọng nói đó. Niệm Niệm. Trình Niệm Niệm. Giọng nói mềm mại, ngọt ngào, không phải là tiếng rên rỉ yêu kiều trong giấc mơ của anh, mà là giọng nói thật sự của cô ngoài đời.
Lục Diễm cơ hồ nhíu mày. Ngày thường cô ấy cũng dùng giọng điệu nũng nịu, mềm mỏng như thế nói chuyện với người khác sao? Ý nghĩ đó khiến anh có chút khó chịu vô cớ.
Tiếng giày cao gót vang lên cộc cộc, dồn dập hướng về phía anh. Đầu lưỡi Lục Diễm liếm nhẹ sau răng hàm, yết hầu lại bắt đầu phát ngứa. Anh định bước sang một bên để tránh đường, nhưng chưa kịp di chuyển thì…
“Học tỷ, chờ một chút…. A… ”
Một thân hình nhỏ nhắn lao ra từ khúc quanh, đâm sầm vào lồng ngực rắn chắc của anh. Lục Diễm theo phản xạ đưa tay ra đỡ. Cú va chạm khiến anh hơi lùi lại một chút. Anh cúi đầu nhìn người đang nằm gọn trong vòng tay mình. Mái tóc đen dài ngang eo tỏa ra mùi hương hoa sơn chi quen thuộc. Anh dường như cảm thấy lòng bàn tay đang đặt trên eo cô không phải chạm vào lớp vải, mà là đang chạm vào tơ lụa mềm mại, ấm áp.
Một đôi mắt to tròn, trong suốt như nước hồ thu ngước lên nhìn anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng lên vì xấu hổ và bất ngờ: “Xin… xin lỗi… tôi…”
Đôi mắt anh sau lớp kính tối sầm lại khi cảm nhận được cô đang luống cuống buông tay ra, lùi về phía sau để giữ khoảng cách.
Hầu kết Lục Diễm lăn lên lăn xuống. Cô gái nhỏ trước mặt đang mặc bộ trang phục biểu diễn màu trắng. Nhưng có vẻ như lời cô nói là sự thật, bộ đồ này quá nhỏ so với cô. Nó bó sát lấy cơ thể, căng cứng, khiến cho lớp vải trở nên mỏng tang, gần như trong suốt.
Trước ngực cô, hai bầu ngực đầy đặn bị ép chặt, như muốn nhảy ra khỏi sự kìm kẹp của lớp vải chật chội. Thật kỳ lạ, dù cô không làm bất kỳ động tác khêu gợi nào, nhưng chiếc eo thon nhỏ lộ ra một đoạn, cùng với đường cong đẫy đà bị ép lại kia lại toát ra vẻ quyến rũ chết người. Từ góc độ của Lục Diễm, anh có thể nhìn thấy rõ ràng hai khối tuyết trắng ấy đang ép sát vào nhau, tạo thành một khe rãnh sâu hun hút ở giữa, mời gọi ánh nhìn của đàn ông.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận