Chương 7

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Hàn Cẩn Du lại đồng ý theo Trịnh Bạch Ngọc đến đây. Bóng dáng hai người thật sự quá chói mắt. Hàn Cẩn Du đội nón, mang khẩu trang cũng không khiến ánh nhìn giảm bớt. Dáng anh cao gầy nhưng tỉ lệ cơ thể đúng chuẩn eo nhìn gầy, chân dài, mông cong, vai rộng, khiến người ta tham luyến nhìn thêm một chút. Dáng người còn đẹp hơn người mẫu trên mấy quyển tạp chí.
Mà Trịnh Bạch Ngọc đứng bên cạnh cũng không kém cạnh. Nhan sắc tươi sáng, gần như áp đảo người nào đó vô tình đứng cạnh.
Hai người họ không có hứng thú ăn uống gì thêm, chỉ đơn giản cùng nhau đi dạo. Các quầy hàng đã bắt đầu lên đèn, tiếng rao chào hàng, tiếng khách hàng trả giá, tiếng chủ quầy khôn khéo từ chối, lại giả vờ như không thể giảm giá thêm.
Trịnh Bạch Ngọc chú ý đến một quầy hàng thủ công hơi khuất trong góc. Ông chủ không nhiệt tình chào hàng, chỉ nhìn người đến rồi lại chăm chú thắt nhưng sợi dây đỏ trên tay thành những vòng tay tinh xảo.
20 đồng một sợi, phụ kiện gắn kèm tùy món mà có giá khác nhau.
Trịnh Bạch Ngọc chú ý nhìn những viên đá được mài dũa có chút tùy hứng nhưng điều lạ là tuy không đạt đến mức tinh xảo như các món trang sức đắt tiền mà Hàn Cẩn Du tặng cô nhưng có sức hút không thể rời mắt.
“Thích không?”
“Ừm”
“Chọn một sợi đi”
Hai người bọn họ rời khỏi phố ăn vặt lúc con phố đông người nhất. Trời cuối hè vẫn còn chút nóng bức, bàn tay khẽ đan vào nhau chậm chậm bước đi. Chỉ khác là lúc trở về trên tay mỗi người có thêm một sợi dây đỏ, sợi dây của Trịnh Bạch Ngọc có viên đá màu tím, của Hàn Cẩn Du là viên đá màu xanh lục.
Đêm nay Trịnh Bạch Ngọc nhiệt tình hơn bình thường. Cô không từ chối bất cứ tư thế nào của Hàn Cẩn Du, phối hợp tốt đến mức Hàn Cẩn Du giống như bị hút cạn khô tinh lực.
Nhìn cô ở phía trên chuyển động, vòng eo tinh tế ở ngay trước mắt đẹp đến mức chỉ cần anh ngẩng đầu một chút là có thể hôn xuống. Dường như cô đang trầm mê, chiếc cổ thon dài ngửa ra sau, đôi môi mím chặt kìm nén tiếng rên rỉ.
Hàn Cẩn Du gối đầu lên tay nhìn cô chuyển động, không hề có ý muốn giúp đỡ. Ánh mắt tham luyến nhìn cánh hoa căng mình cắn nuốt, tham ăn khiến chúng đi sâu vào bên trong lại có chút quá sức không thể ăn hết.
Hừm! Quả thật tham ăn. Thật ra anh có chút chật vật, hai bên thái dương cũng nổi gân xanh nhưng anh vẫn chỉ nằm đó nhìn, càng không muốn giúp cô.
Trịnh Bạch Ngọc cảm thấy cơ thể như đang nứt ra, dù bên nhau cả năm vẫn có chút ăn không tiêu. Ai bảo cô tự làm khó mình nói rằng muốn làm chủ ở trên.
Ngón tay chủ động tách ra, dang rộng chân, chậm chạp ngồi xuống vẫn không thể nuốt trọn. Dù đã trải qua hai cuộc vận động trước đó vẫn giống như chưa làm gì, bên dưới vẫn cắn chặt đến mức khiến cô có chút nóng lòng.
Cô ngồi thẳng lưng muốn đứng dậy, khi cánh hoa nằm trên đỉnh đầu vẫn chưa tách ra, cô lại kiểm soát lực ngồi mạnh xuống một cái khiến chúng đi thẳng vào hoa tâm. Hai người đồng loạt rên rỉ đến sung sướng. Trịnh Bạch Ngọc cảm thấy cô điên rồi.
Mà Hàn Cẩn Du cảm giác từng xúc tu cắn nuốt hạ thân khiến anh muốn phát điên, chỉ muốn mặc kệ cái gì mà tình thú đè cô dưới thân phát tiết. Cơ hàm căng chặt đến mức khó chịu.
Trịnh Bạch Ngọc cứ thế nhấp được vài cái lại mềm xuống vô lực không động đậy nổi. Trong chuyện hoa ái cô không thể bì được với sức lực với Hàn Cẩn Du.
Thế là cô nằm trên người Hàn Cẩn Du ngón tay vẽ vòng quanh cơ ngực anh giống như van xin
“Cẩn Du, giúp em”
Hàn Cẩn Du như được thả xiềng xích, lặp tức đảo khách thành chủ, gằn giọng nói “Là tự em tìm chết”
Không đợi cô trả lợi đã lật ngược cô lại rồi thô bạo như muốn đoạt mạng. Mà người dưới thân rên rỉ hòa nhịp theo mỗi chuyển động, cơ thể như bồng bềnh theo những cơn sóng tình, sau cùng chỉ còn tiếng khóc lóc nỉ non van xin.
Hàn Cẩn Du hoàn toàn buông thả, mỗi khi thúc mạnh từ phía sau khiến hạ thân đi sâu đến tận cùng, ban đầu Trịnh Bạch Ngọc còn phản ứng, về sau cô mệt đến mức ngất xĩu mặc kệ người còn lại làm gì.
Đêm này nháo đến tận bình minh. Lần cuối cùng còn không nỡ rời khỏi, cứ mặc kệ chôn chặt vào bên trong không muốn rút ra.
Sau lần sinh nhật hoang đường này Trịnh Bạch Ngọc không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Hàn Cẩn Du thêm lần nào nữa, an phận làm con rùa rụt cổ không dám trêu chọc anh.
Cô cảm giác được mình đã đánh thức bản năng tàn bạo của Hàn Cẩn Du, hậu quả cô không thể đi bình thường suốt mấy ngày liên tiếp, nhưng mặc kệ cô trốn tránh Hàn Cẩn Du cũng có thể bắt cô phối hợp với anh thêm nhiều trò hoang đường hơn nữa.
Bằng chứng là anh trói cô cả đêm, đem cô giày vò từ ban công, phòng khách, phòng quần áo, đến cả phòng bếp cũng không bỏ sót.
Lúc cởi trói để lại từng vệt đỏ đến đáng sợ, cơ thể không nơi nào là không bầm tím, bác sĩ đến khám cho cô nếu không phải làm việc cho gia đình anh thì lúc nhìn thấy giận đến mức suýt chút nữa tự tay báo cảnh sát.
Lại mắng anh không biết tiết chế giày vò cô gái nhỏ đến mức này.
Mà Hàn Cẩn Du cũng cảm thấy xấu hổ không dám phản bác lại. Chỉ là đêm đến ôm cô vào lòng hứa sẽ không để xảy ra thêm lần nào nữa.
Mà lời đàn ông thì không đáng tin, nhất là loại đã được đánh thức bản năng ẩn giấu. Chỉ có điều anh biết tiết chế không dám làm cô bị thương thêm lần nào nữa. Ít nhất là không đến mức phải gọi bác sĩ.
Từ lần nháo loạn đó thì Châu Sâm nhìn cô ngày càng không đúng. Giống như là đồng cảm, giống như là thương tiếc của bậc cha chú dành cho con gái bị cặn bã giày vò.
Mà Trịnh Bạch Ngọc mặc kệ ánh mắt đó, cần lười nhác sẽ lười nhác, cần học thì sẽ học, làm tình nhân đúng tiêu chuẩn.
Cũng sắp đến lúc rồi.
****************

Bình luận

Để lại bình luận